Thuở nhỏ ta mất mẹ, vì còn nhỏ nên không cảm thấy gì nhiều.
Chỉ thiếu đi một người mà thôi! Chỉ thiếu đi một người, nhưng ta có cha.
Sau này ta mất đi bạn thân, mất đi Yến Ôn, mới thấy rõ sự vô thường của cuộc đời, mới hiểu không phải tất cả các cuộc chia ly đều có thể gặp lại.
Có thể vào một buổi sáng hay hoàng hôn rất bình thường, người đó cười quay lưng, nhưng không bao giờ trở lại.
Người sống đau đớn biết bao, nhưng người đã đi chẳng biết gì.
Có phải vì chẳng biết gì, nên lúc đi, thậm chí không muốn quay đầu nhìn lại một lần?
Nhưng người sống, lúc đó cũng không thể nhìn lâu cái bóng lưng dần xa.
Đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao?
Đau cũng thế, tiếc nuối cũng thế, hắn rốt cuộc không trở lại.
***
Ta để Kiều Kiều lại, nói với bà nội rằng ta phải đi xa, bà không hỏi, có lẽ bà đã đoán được, chỉ gõ mõ mạnh hơn.
Cha biết, nhưng không ngăn ta, ông biết không ngăn được.
Khi ta đến biên thành đã là đầu thu, gió thổi cuốn cát vàng mù mịt.
Xa xa không thấy bóng người, ban ngày dân chúng cũng đóng cửa không ra.
Nếu không thấy tận mắt, ai mà tưởng tượng được chiến tranh tàn khốc thế nào.
Những cha mẹ mất con, con cái mất cha mẹ, bi thương điên cuồng, những người vợ khỏa thân chạy trên phố.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không dám nhìn nhiều, chỉ cần nhìn thêm một chút, nỗi đau lớn lao đó sẽ làm ta phát điên.
Nhưng chiến tranh vẫn tiếp diễn.
Phải tốn nhiều công sức ta mới hỏi được tin tức của Yến Ôn, hắn dẫn một vạn quân ra khỏi thành, đã năm ngày rồi mà không có tin tức.
Ra khỏi biên thành là chiến trường, ta chỉ có thể đợi.
Lại vài ngày nữa, tin chiến thắng từ tiền tuyến truyền về.
Nhưng Yến Ôn và Xuân Sinh không trở về, ta cầu xin đến chỗ Ngụy lão tướng quân.
Lão tướng quân tóc trắng xóa, chỉ lắc đầu nói đã phái người tìm mấy ngày, e rằng lành ít dữ nhiều.
Hắn tự xin dẫn một vạn quân đi đánh bất ngờ, nay một người cũng chưa về.
Ta hỏi rõ chỗ của Yến Ôn, dẫn theo cặp huynh đệ thuê được ra khỏi thành.
Trong núi xác biển máu, tìm suốt một ngày một đêm.
Cây trường thương Yến Ôn dùng là do Ngụy lão tướng quân ban tặng, cây thương đó cắm sâu trên sườn núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!