Chương 15: Một đường huyền mệnh

Trời lại mưa lâm râm cả đêm, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, trêи lầu ba, hai anh em gần như mở cửa phòng cùng một lúc, Cố Dương vác cái balo lớn, nhích nhẹ nhàng theo sau Cố Diệp xuống lầu, đi vào gara.

Cố Dương vừa định mở cửa xe, Cố Diệp ở sau liền nắm cổ nhóc, kéo lại, 

"Chưa hãy lên xe, để anh vẽ cái phù đã."

Dạ. Cố Dương ngoan ngoãn đứng một bên, vẻ mặt sung bái nhìn Cố Diệp vẽ bùa hư không.

Tài xế: ......

Khi lên xe, chú tài xế vừa định nổ máy, Cố Diệp lại nói, 

"Đừng, chờ tới 6 giờ hãy ra cửa, sớm một phút cũng không được, hôm nay con muốn phát tài."

Chú tài xế câm nín, lòng nói không trách được Cố tổng đánh con, nếu cậu ta là còn mình, ông cũng muốn đập nó. Tối hôm qua, cậu ba dặn ông giờ nào phải tới gara, chở cậu đi tới chỗ này, ông còn tưởng rằng có việc gấp, ai ngờ là chơi trò mê tín, sắp phải thi đại học rồi cũng không biết lo lắng gì hết.

Hai phút sau, xe nổ máy, tài xế hỏi: 

"Cậu ba, cậu tư, hai cậu muốn đi đâu?"

Cố Diệp bấm ngón tay tính tính,

"Đi thẳng về hướng đông, tới cây cầu vượt đầu tiên dừng xe là được."

Cố Dương hung phấn ôm balo, kéo khóa ra đưa cho Cố Diệp xem,

"Anh, xem em chuẩn bị đầy đủ chưa nè."

Cố Diệp thò lại gần nhìn một cái, bị chọc cười, 

"Chú lại đổi đạo bào à?"

"Tối hôm qua em gọi cho đại lý, mua liền đó."

Cố Diệp dở khóc dở cười, nhịn cười khen một câu: Chú thông minh đấy.

Hí hí. Cố Dương vui mừng mặc đạo bào, móc trong balo ra cái kính râm mang lên, 

"Anh, lát nữa em phải giả mù hả? Có cần phải sờ tay sờ chân gì không?"

Cố Diệp ghét bỏ, 

"Không cần, lừa đảo mới cần nhiều thứ như vậy, chúng ta không cần."

Mặt tài xế cứng đơ, lo lắng hai anh em lúc về nhà phải ăn đòn.

Đi thẳng một đường về hướng đông, nửa tiếng sau, rốt cuố tháy được cầu vượt, tài xế nhìn cả hai xuống xe, không yên tâm nói: 

"Cậu ba, cậu tư, không ấy hai người về nhà với tôi đi."

Cố Diệp xua tay, bình tĩnh nói: 

"Không cần, ở chỗ này được rồi."

Chú tài xế đi hai bước, không yên tâm nhìn hai anh em thêm môt cái, lòng nói phú nhị đại nhà người ta tổ lái, tán gái, đánh nhau, ẩu đả, phú nhị đại không nên thân của Cố gia lại đi bày sạp đoán mệnh như đại tiên, thật là một dòng nước trong đám con nhà giàu.

Lúc này mới tờ mờ sáng, trừ bỏ mấy chiếc xe linh tinh đi ngang thì cũng không có mống người đi đường nào, hai anh dọn hàng xong, Cố Dương nghi hoặc hỏi, 

"Anh, thật sự có người tới chỗ này đoán mệnh thật à? Chỗ chúng ta tìm có khi nào không tốt không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!