Sau khi bái lạy xong, tôi trở lại bàn ăn cơm, tiện thể nói chuyện sẽ biểu diễn văn nghệ cùng Cố Thần.
"Cuối tuần tớ phải đến phòng nhạc tập luyện với cậu ta."
Hiểu Hồng liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Quý Thính Bạch:
"Ơ, đại tỷ, miễn là cậu vui là được."
"Cậu nhìn thấy tớ vui chỗ nào vậy!"
Tôi bực bội gắp một miếng cơm, Quý Thính Bạch, người vừa im lặng nãy giờ, đột nhiên mỉm cười, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
"Chuyện của nhóm học tập cuối tuần tớ sẽ lo liệu, cậu không cần phải lo lắng."
"Tớ không lo lắng chuyện đó."
Tôi uể oải nói:
"Không có thời gian tập múa. Thời gian nghỉ trưa tập luyện thì không thể nghe cậu giảng bài được."
"Giảng bài của tớ quan trọng lắm sao?"
Cậu thiếu niên nói xong, vành tai bỗng đỏ ửng.
"Không có gì quan trọng hơn thế nữa đâu."
Tôi luôn khen cậu ấy mọi lúc mọi nơi, không còn cách nào khác, cậu bé ngoan là phải dỗ dành.
Nói là làm, sau bữa trưa, tôi về phòng mở máy tính, tìm trình phát nhạc, bật Fantasia.
Sau khi nghe một lượt, tôi bắt đầu vận động cơ thể theo giai điệu, kinh nghiệm trong đầu cộng với trí nhớ của cơ bắp, sau một bản nhạc, tôi đã có ý tưởng về các động tác múa phụ họa.
Bản nhạc này vui tươi, du dương, động tác đương nhiên cũng phải nhanh, làm nổi bật sự vui vẻ của vũ công.
Tôi xỏ giày ba lê, cởi áo khoác đồng phục, bắt đầu múa theo ý tưởng trong đầu.
Một bản nhạc kết thúc, có một động tác nhấc váy, tôi xoay người lại, ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy ba cái đầu ở cửa.
Lưu Đông đang nằm sấp trên sàn, thò đầu vào; sau đó là Hiểu Hồng cúi người, cũng thò đầu thò cổ, Quý Thính Bạch thì đứng ngay ngắn phía sau hai người.
"Bị phát hiện rồi, chạy mau!"
Bốn mắt nhìn nhau, Đông Tử là người đầu tiên hét lên rồi bỏ chạy, sau đó Hiểu Hồng cũng chạy, chỉ còn lại Quý Thính Bạch.
Khụ— Cậu ấy dường như đang nghiến răng,
"Tớ đến hỏi cậu có muốn uống nước không."
Chỉ là lén xem tôi múa thôi mà, có cần phải đỏ mặt không, Quý Thính Bạch đúng là quá nhút nhát.
Tôi bước tới nhận lấy cốc nước từ tay cậu ấy, trêu chọc:
"Nước nguội rồi, cậu đứng ngoài đó bao lâu rồi?"
Mặt cậu ấy quả nhiên đỏ bừng, như thể mây hồng đang bốc lên từ làn da trắng lạnh, tai đỏ, má đỏ, ngay cả môi cũng ánh lên một màu sắc rực rỡ.
"Vậy tớ đi thay cốc nước nóng."
Quý Thính Bạch định đi, tôi vội vàng kéo tay áo đồng phục của cậu ấy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!