Chương 23: Tay của Quý Thính Bạch

Bản thân tôi biết múa, nguyên chủ cũng biết, nhưng tôi không muốn hợp tác với Cố Thần.

Sự thật không như tôi mong muốn, giáo viên chủ nhiệm cảm thấy sự sắp xếp của mình thật tuyệt vời:

"Chính là hai em, Cố Thần đàn piano, Cố Vân Vân múa phụ họa."

Cái quái gì vậy, thầy đang đùa tôi đấy à.

Tôi đang định từ chối, thì Cố Thần đã đồng ý, nếu tôi nói gì nữa thì sẽ có vẻ không biết điều!

Không thể làm mất mặt giáo viên chủ nhiệm.

Cũng đành phải đồng ý.

Tan học, Cố Thần hỏi tôi, cậu ta đàn Fantasia, tôi có thể tự biên đạo múa được không.

Dù sao cũng là múa solo, chỉ là làm cho có lệ thôi, múa qua loa cũng được.

"Không vấn đề gì, cậu đăng ký tiết mục đi, rồi cuối tuần này chúng ta tập thử."

Nói xong, tôi nhìn qua vai cậu ta, nhìn về phía Quý Thính Bạch đang ngồi ở hàng thứ tư phía sau:

"Quý Thính Bạch, chúng ta về nhà thôi!"

Quý Thính Bạch ban đầu đeo ba lô một bên vai, tay đút túi quần đồng phục, im lặng nhìn tôi nói chuyện với Cố Thần.

Nghe vậy, cậu ấy đi tới xách cặp cho tôi: Ừ, đi thôi.

Khi Cố Thần định nói thêm gì đó, chúng tôi đã đi xa rồi.

Gần đây Quý Thính Bạch trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt, cộng với gương mặt tuấn tú, quả thực là hình mẫu hoàn hảo của một chàng trai lạnh lùng.

Những ngày này, tôi càng ngày càng hay lén nhìn cậu ấy trên đường.

Cậu bé ngoan của tôi thật đáng yêu.

"Cố Vân Vân đúng không, chị là Cố Vân Vân!"

Đột nhiên có người vừa nhảy vừa chạy đến, tôi nhìn, cô gái này mặc đồng phục lớp 11.

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

"Thần thi cử ơi, xin hãy ban cho em sức mạnh!" Cô gái vẻ mặt sùng bái, lấy từ trong túi ra một tờ giấy ghi chú và một cây bút,

"Chị có thể viết cho em một câu được không?"

Ơ, thực ra em đi bái tượng Khổng Tử có khi còn linh nghiệm hơn đấy.

Đối mặt với ánh mắt mong đợi như vậy, tôi thực sự không thể nói lời từ chối, đành gật đầu.

Nhưng ở đây cũng không có chỗ nào làm bàn cả.

"Viết trên tay tớ cũng được."

Quý Thính Bạch, người vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng, rồi xòe bàn tay trái ra. Lòng bàn tay cậu ấy mịn màng, những mạch m.á. u xanh lam dưới da giống như những đường vân tự nhiên trên đá bạch ngọc, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

A, vẫn chưa được chạm vào tay Quý Thính Bạch lần nào.

Trong lòng tôi thấy ngứa ngáy, liền đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!