Chương 21: Ông rất ghét tôi đúng không?

Nguyên chủ tự sát, vậy tại sao tôi lại đến đây, chỉ vì đã đọc tiểu thuyết trước đó?

Không đúng, điều này không khớp với tình tiết tôi viết.

Nếu nguyên chủ đã c.h.ế. t vào đêm hôm đó, vậy ai là người đã đánh Quý Thính Bạch sau này?

Đầu tôi hơi đau, những chuyện trước khi đến thế giới này, tôi nhớ không rõ lắm.

Tôi không phải là Trần Văn Tĩnh, vậy tôi là ai?

Cửa đột nhiên bị gõ.

Mời vào.

Tôi cất hai bức thư tuyệt mệnh vào ngăn kéo, Quý Thính Bạch đẩy cửa bước vào, tay bưng một cốc nước nóng.

"Cậu ổn chứ, vừa nãy tớ ở phòng sách, Lưu Đông bảo tớ đến xem cậu thế nào." Cậu ấy đặt cốc nước trước mặt tôi,

"Uống chút nước không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, một lần nữa nghi ngờ liệu một người ưu tú như vậy có phải do mình tạo ra hay không.

"Hình như tớ quên mất một số chuyện, Quý Thính Bạch, có lẽ tớ phải xin nghỉ vài ngày."

Xin nghỉ làm gì? Cậu ấy có chút lo lắng hỏi,

"Cậu không khỏe ở đâu sao, để tớ đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giờ."

Không.

Tôi muốn trả lại thân phận cho Trần Văn Tĩnh.

Đã mượn thân xác của cô ấy, thì giúp cô ấy một chút.

Tôi không thể khiến Cố Thần rơi nước mắt cho cô ấy, nhưng có thể khiến Trần Đại Phát khóc trước mộ cô ấy.

Không thể chậm trễ, ngày hôm sau tôi đến chợ đồ cổ một chuyến, đến buổi tự học buổi tối, kế hoạch bắt đầu.

Đầu tiên là tôi đột nhiên ngất xỉu trong giờ tự học, sau đó đến tiết tiếng Anh hôm sau lại hoảng hốt đứng dậy nói có người đang nói chuyện bên tai.

Trần Đại Phát cuối cùng cũng đến gặp tôi.

Vừa nhìn thấy ông ấy tôi liền phát điên, lúc thì gọi ông ấy là ông già c.h.ế. t tiệt, lúc lại mơ màng gọi bố.

Đi khám ở bệnh viện, não không sao, nhưng người lại điên điên khùng khùng, giống như có hai nhân cách.

Ông chủ mỏ than mê tín cuối cùng cũng nghĩ đến việc phải mời đại sư đến giúp.

Mỗi lần cho công nhân xuống hầm mỏ, ông ấy đều tìm người làm lễ.

Dì Ngô không hiểu chuyện gì, vừa khóc vừa lấy ra từ dưới gối tôi một lá bùa vàng gấp thành hình tam giác,

"Tĩnh Tĩnh đã nói là bị bóng đè, sau đó đến chỗ Mã đại sư mua bùa, buổi tối mới ngủ được."

Tất nhiên, đây đều là những lời tôi bịa ra.

Trần Đại Phát không chỉ mời cái người gọi là Mã đại sư, mà còn mời cả thầy phong thủy thường xem cho ông ấy đến, tuyên bố chỉ cần chữa khỏi cho tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được.

Tro gì đó, tro bùa, tôi bị ép uống không ít, cuối cùng chỉ có nghi lễ của Mã đại sư mới khiến tôi tỉnh táo lại tạm thời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!