Chương 2: Xin lỗi, Quý Thính Bạch

Đợi Lưu Đông và những người khác đi rồi, tôi và Quý Thính Bạch mới đến quán trà sữa gọi hai cốc ca cao nóng.

Cậu muốn hỏi gì?

Lúc ngồi trong quán đợi, Quý Thính Bạch đột nhiên lên tiếng.

"Ờ, thì nói về lực Lorenzt ấy, thầy giáo dạy Lý nói không rõ lắm."

Đây là kiến thức lớp 11, thông thường học sinh lớp 12 đều đã nắm vững.

Đối phương không do dự, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy nháp sạch sẽ, tóm tắt đơn giản cho tôi kiến thức liên quan về điện học, sau đó giảng kỹ về lực Lorenzt, vẽ sơ đồ đơn giản để chứng minh, giải thích cho tôi quy tắc bàn tay trái và những thứ cơ bản khác.

Gần như giảng từ định lý đến các phép toán liên quan.

Có lẽ cảm thấy loại nữ sinh cá biệt như tôi đầu óc trống rỗng, nên nói khá chi tiết.

Khi cốc ca cao nóng sắp nguội, tờ giấy nháp cũng đã kín chữ.

Chữ của Quý Thính Bạch viết rất ngay ngắn đẹp mắt, dù trên giấy viết đầy chữ nhưng nhìn cũng không rối.

Giảng xong rồi.

Cậu ấy cất đồ đạc, chỉ để lại tờ giấy nháp trên bàn:

"Không cần thì có thể vứt đi."

Nói xong, đeo cặp sách lên rồi đi về phía trường, thậm chí không cầm cốc đồ uống.

Tôi vỗ trán, suýt nữa thì quên.

Quý Thính Bạch là học sinh nội trú, cậu ấy ra ngoài mua đồ ăn sau khi tan học tối.

Thế này thì hỏng rồi, cậu ấy vẫn còn đói bụng.

Tôi vội vàng đuổi theo, dưới ánh mắt lạnh lùng của đối phương, tôi lấy từ trong cặp ra một gói bánh mì sandwich và hai quả trứng luộc.

Bố vẫn còn thương người, trong biệt thự nhỏ chất đầy đồ ăn vặt.

Nhưng phần lớn đều chia cho đám bạn rồi, hôm nay chỉ còn lại nhiêu đây.

"Cho cậu, tạm biệt, hôm nay cảm ơn nhé."

Cũng không quan tâm cậu ấy có nhận hay không, tôi nhét vào tay cậu ấy rồi quay người chạy mất.

Theo trí nhớ quay về biệt thự, dì Ngô đang ngồi ngủ gật ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đứng dậy.

Dì ấy ngáp dài, mắt nhắm mắt mở:

"Tĩnh Tĩnh về rồi à, ăn chút gì lót dạ nhé?"

"Còn chút bánh chưng hấp, hay là dì nấu cho con bát mì?"

Dì Ngô là người chăm sóc Trần Văn Tĩnh từ nhỏ, trước mặt dì ấy, nguyên chủ cũng ngoan ngoãn hơn một chút, tất nhiên, chỉ một chút thôi.

"Không cần đâu dì Ngô, dì ngủ tiếp đi."

Tôi xua tay, chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai.

Tắm rửa xong, ngồi vào bàn học, bắt đầu nhớ lại những chuyện liên quan đến Quý Thính Bạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!