Cậu ấy gật đầu, không nói gì thêm, đưa cho tôi quyển bài tập có chỗ trống để tôi điền vào, đều là những kiến thức cơ bản, đơn giản nhưng quan trọng.
Lúc tôi viết, cậu ấy ngồi bên cạnh làm tài liệu của mình.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở của hai người.
Đột nhiên —— Ầm một tiếng, có người đẩy cửa xông vào.
"Đại tỷ, Đông Tử không chịu bôi thuốc!"
Chỉ thấy Hiểu Hồng kéo tay Lưu Đông, lôi cậu ta vào.
"Chuyện nhỏ này mày cũng mách lẻo!" Lưu Đông tức giận quay đầu lại,
"Hơi đau thôi mà, lát nữa tao bôi."
"Đông Tử, nếu tao ra tay thì không chỉ hơi đau đâu. Hay là hai đứa ở lại đây học cùng bọn tao nhé?"
Lưu Đông vội vàng cầu xin tha thứ, hai người lại đóng cửa cho tôi.
"Nếu bọn họ cùng học thì sau này tớ sẽ chuẩn bị thêm hai phần tài liệu."
"Không cần chuẩn bị riêng cho bọn họ đâu, bố tớ mấy hôm nữa sẽ mang máy in đến."
Tôi vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Quý Thính Bạch.
Vừa nhìn, tôi phát hiện hai má cậu ấy không biết từ lúc nào đã ửng đỏ, đôi mắt nâu long lanh nước, rõ ràng là có gì đó không ổn.
Cậu sao vậy?
Thiếu niên khẽ run lông mi, có chút áy náy nói:
"Hôm nay có lẽ phải kết thúc sớm."
"Có phải bị sốt không?"
Tôi lo lắng, nhưng không tiện trực tiếp sờ trán cậu ấy để đo nhiệt độ.
Hơi sốt nhẹ. Cậu ấy tháo kính xuống, xoa nhẹ thái dương,
"Về ký túc xá ngủ một giấc là khỏi."
Chắc là rất khó chịu, không biết cậu ấy đã chịu đựng bao lâu rồi.
"Không được, cậu đợi chút, chúng ta đến bệnh viện."
Quý Thính Bạch còn định nói gì đó, tôi trực tiếp chạy ra ngoài gọi dì Ngô:
"Dì Ngô, lái xe đưa con đến bệnh viện, Quý Thính Bạch hơi khó chịu."
Anan
Sau một hồi náo loạn, Quý Thính Bạch nhất quyết không đi, không còn cách nào khác, tôi và mọi người phải vừa dỗ vừa lôi cậu ấy lên xe.
"Phù, bị ốm thì phải đi khám bác sĩ, cứ cố chịu đựng là không đúng."
Tôi ngồi cùng cậu ấy ở hàng ghế sau, lải nhải như bà cụ non:
"Càng phải chú ý đến các triệu chứng sốt không rõ nguyên nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!