Tiểu thuyết tuy chỉ xoay quanh nhân vật chính, nhưng thực tế là, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.
Là nữ phụ độc ác không xuất hiện nhiều trong truyện, nhưng Trần Văn Tĩnh có một quá khứ đáng buồn.
Tất nhiên, đây là nội dung bổ sung của thế giới, không phải do tôi viết.
Mẹ của Trần Văn Tĩnh khó sinh, vừa sinh cô ra đã qua đời.
Bố cô là ông chủ mỏ than, tên là Trần Đại Phát, nhà thật sự có mỏ, xung quanh toàn mỹ nữ, sau đó lại cưới thêm hai người vợ nữa.
Người vợ thứ hai là người mẫu, vô cùng nuông chiều Trần Văn Tĩnh, có phải chuyện tốt không, hiển nhiên là không.
Trần Văn Tĩnh bị chiều hư đến mức không coi ai ra gì.
Người vợ thứ ba là sinh viên đại học, có thể làm chị gái của Trần Văn Tĩnh, hai người chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau.
Tại sao Trần Văn Tĩnh lại đánh cô ấy, nói ra thì nực cười, bởi vì có một người không biết nhìn mặt, khen mẹ kế xinh đẹp hơn Trần Văn Tĩnh.
Nguyên chủ thật ra rất thiếu yêu thương, cũng thiếu sự quan tâm và dạy dỗ đúng đắn của cha mẹ.
Nhưng điều này không thể trở thành lý do để cô bắt nạt người khác.
Học thêm buổi tối về nhà, liền thấy Trần Đại Phát mặt mày đen sì ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Người đàn ông khoảng bốn mươi lăm tuổi, ánh mắt có nét tinh ranh của một thương nhân, hơi béo, mí mắt hơi sụp xuống, nhưng không ảnh hưởng đến ánh mắt sắc bén.
Cái bụng bia phệ ra, vô cùng nổi bật.
Dì Ngô sợ hãi đứng bên cạnh nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi ngoan ngoãn một chút.
Ngoan, tôi nhất định sẽ ngoan.
"Bố, bố đến rồi, con nhớ bố lắm!"
Tôi cười toe toét, chạy đến ôm chầm lấy ông ấy.
Điều này khiến Trần Đại Phát bối rối, từ khi cưới vợ ba, Trần Văn Tĩnh chỉ gọi ông là
"đồ già c.h.ế. t tiệt".
Chờ đã!
Bố tôi trừng mắt:
"Lại gây chuyện ở trường nữa, cô giáo tiếng Anh của con gọi điện, nói con quậy phá trong lớp, khiến cô ấy không thể dạy học được!"
Tôi không vội vàng thanh minh, khi giao tiếp với loại người quen làm lãnh đạo này, phản bác trực tiếp thường sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Trước đây khi gặp vấn đề, nguyên chủ chỉ biết hét lên, mắng chửi không kiêng nể gì, không giải quyết được vấn đề gì cả.
Mỗi lần đều kết thúc bằng một trận đòn roi của Trần Đại Phát.
Chờ ông ấy nói xong, tôi mới rụt rè lấy vở chính tả từ trong cặp ra, những dấu tick đỏ chót trên đó khiến cái miệng đang lải nhải của Trần Đại Phát im bặt.
Ông ấy nhìn tôi, rồi lại cầm vở chính tả lật đến trang bìa xem tên, mí mắt sụp xuống hưng phấn nhấc lên.
"Tốt, như này mới giống lời người nói này."
"Bố mày tuy không hiểu tiếng Tây này, nhưng vẫn biết đúng sai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!