Tôi chỉ có bảy tệ.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Quý Thính Bạch thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu chậm rãi.
Cậu ấy lấy tay ra khỏi túi quần đồng phục rộng thùng thình, đưa đến trước mặt tôi.
Bàn tay trái với những khớp xương rõ ràng, đang cầm đúng một tờ tiền giấy năm tệ và hai đồng xu.
Gió cuối hè vẫn còn mang theo chút oi bức, khiến tờ tiền giấy nhăn nhúm bay phần phật.
"Tĩnh tỷ kêu mời khách, mày định bố thí cho ăn mày đấy à!"
Tên đàn em bên cạnh tôi hất tay Quý Thính Bạch, mấy đồng tiền theo đó bay ra ngoài, những đồng xu lăn lóc trên vỉa hè một vòng, cuối cùng va vào đôi giày vải mới tinh vẽ hình vòng đu quay của tôi.
Không khí im lặng trong giây lát, mọi người đều nhìn về phía tôi.
Nhìn mấy đứa con trai con gái mặc đồng phục đang vây quanh mình, tóc tai nhuộm đủ màu sắc lố lăng, trông thật lạc lõng giữa đám học sinh qua lại.
Không cần nghi ngờ, cơ thể tôi hiện tại chắc chắn cũng sở hữu kiểu tóc tương tự.
Phi chủ lưu, cái thời đại xa xưa này.
Tan học tối dẫn theo đám đàn em đi dạo phố thị uy, kết hợp với tình cảnh này, tôi chính là Trần Văn Tĩnh không thể chối cãi.
Ch. ết tiệt, quả nhiên là xuyên vào cuốn tiểu thuyết mình viết hồi não tàn rồi sao.
Không cam lòng hỏi cậu thiếu niên thần sắc lãnh đạm trước mặt:
"Cậu, cậu là học sinh chuyển trường mới Quý Thính Bạch?"
Đừng mà, Quý Thính Bạch là nam phụ số nhọ bị hà. nh h. ạ cả thể xác lẫn tinh thần đấy, cậu đẹp trai thế này, thật đáng tiếc.
Thiếu niên đối diện gật đầu, môi mím chặt.
"Không có việc gì nữa thì tôi đi đây."
Cậu ấy đẩy gọng kính đen trên sống mũi, phần sống mũi của gọng kính được dán cẩn thận bằng băng dính trong suốt hết lớp này đến lớp khác.
Này, gan...
Tên đàn em mặt đầy mụn lúc nãy định chặn đường, bị tôi ngăn lại.
Tôi cúi xuống nhặt tiền lên, vỗ vỗ bụi đất, đưa cho Quý Thính Bạch:
"Là tôi muốn mời cậu uống trà sữa."
Cậu ấy không nhận tiền, đôi mắt sau cặp kính không hề có chút cảm xúc nào lướt qua mặt tôi.
Tính cách lạnh lùng, cứng đầu, y hệt tên xui xẻo tôi viết ra.
Anan
"Đừng hiểu lầm, thầy giáo nói cậu học giỏi, tôi chỉ muốn hỏi cậu vài vấn đề học tập thôi."
"Hả, Tĩnh tỷ, chị ..."
"Không phải chứ đại tỷ, chị có chỗ nào không thoải mái à?"
Vừa dứt lời, Quý Thính Bạch còn chưa có phản ứng gì, đám đàn em đã không nhịn được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!