Chương 9: (Vô Đề)

Tôi giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Dù cô cố tình che giấu, nhưng vẫn có chữ"a

"trong bản vẽ. Gần đây chỉ có Perla mới vẽ những thiết kế tinh xảo như thế này."

Tôi kinh ngạc, các thiết kế của tôi chưa bao giờ ký tên, phong cách lại thay đổi liên tục, vậy mà anh vẫn nhận ra.

Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, anh cười nhẹ:

"Các tác phẩm của Perla luôn có chữ"a

"được lồng ghép vào thiết kế, xem như một dấu ấn riêng."

Tôi thoáng chột dạ, vờ như không có gì:

"Công ty các anh cũng kinh doanh trang sức à?"

Dạ Thần gật đầu, chỉ vào một bản thiết kế:

"Tôi đoán không sai thì cái này dành cho R&D ở nước M nhỉ? Đó chính là công ty của tôi."

Cảm giác như bị bóc trần ngay giữa đường phố, suốt bao năm nay, lần đầu tiên có người nhận ra tôi.

Tôi muốn phủ nhận, nhưng bản thiết kế đã gửi cho R&D rồi, chỉ có thể gượng cười:

"Hóa ra là ông chủ, nếu anh thấy chưa hài lòng, tôi có thể chỉnh sửa lại."

"Không cần, cô là nhà thiết kế duy nhất mà cộng sự của tôi chưa từng than phiền. Anh ta nói chưa gặp ai có thể tạo ra thiết kế còn tốt hơn mong đợi, thậm chí còn chủ động chỉnh sửa để hoàn thiện hơn mà không đòi thêm phí."

Tôi hơi ngượng ngùng, cúi đầu.

Được khen thế này cũng làm tôi có chút xấu hổ, nhưng tôi chỉ là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không muốn bất kỳ tác phẩm nào mang tên mình lại thiếu sự chỉn chu.

Nếu Dạ Thần biết tôi xử lý Cố thị như thế nào, chắc chắn anh sẽ có suy nghĩ khác về tôi.

Tôi nhún vai:

"Cũng tùy vào công ty nữa, nếu công ty không đáng tin, tôi cũng không cho ra thiết kế tử tế."

Anh cười khẽ:

"Giống như Cố thị sao? Hôm đầu tiên gặp cô, tôi đã nhận ra cô không vẽ nghiêm túc. Sau đó mới biết là thiết kế cho Cố thị, bọn họ không biết trân trọng, không cần phải cho họ ăn món ngon làm gì."

Lần này tôi có chút ngại ngùng, cúi đầu thật thấp.

"Lúc ly hôn với Cố Cảnh Chi, anh ta bắt tôi rời đi tay trắng, cho nên tôi mới trả thù một chút."

Dạ Thần bật cười, cầm lấy bản vẽ thiết kế cho R&D:

"Vậy cái này tôi giữ làm kỷ niệm nhé."

Nói rồi, anh thản nhiên nhét bản thiết kế vào két sắt ngay trước mặt.

Tôi: …

"Lâm Chiêu Chiêu, trả con lại cho tôi!"

Giọng nói của Cố Cảnh Chi vang lên lần nữa, nhưng lần này được phóng đại qua loa phát thanh. Tôi không hiểu anh ta lại phát điên cái gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!