Vì tôi vừa phát hiện ra trong đám khách mời có cả Cố Cảnh Chi và Liễu Như Yên. Hai người họ trông như vừa thấy ma, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Người bên cạnh tôi hơi khựng lại, tôi kéo nhẹ tay áo anh, thản nhiên nói tiếp:
"Tôi là người làm chuyên chăm sóc Niệm Niệm."
Vừa nói, tôi vừa đón lấy con mèo từ tay anh.
Niệm Niệm dụi dụi vào lòng tôi, sau đó ngoan ngoãn nằm im.
Một bé gái xinh xắn chạy đến, đôi mắt to tròn lấp lánh hỏi:
"Chị ơi, em có thể chạm vào mèo không ạ? Lúc nãy nó không cho em sờ."
Tôi mỉm cười, cúi xuống để bé chạm vào Niệm Niệm.
Cô bé vui mừng nhảy cẫng lên:
"Nó cho em sờ rồi nè!"
Khách khứa cười vui vẻ, không còn ai nghi ngờ thân phận của tôi nữa.
Anh hàng xóm bình tĩnh nâng ly, nói với mọi người:
"Cảm ơn mọi người đã đến nơi hẻo lánh này để chung vui cùng tôi."
Không khí lại náo nhiệt trở lại.
Còn tôi, cả buổi tối bị đám trẻ con vây quanh để cưng nựng Niệm Niệm. Ngoại trừ hai ánh mắt khó chịu kia, tất cả mọi thứ đều rất hòa hợp.
Khi bữa tiệc kết thúc, phần lớn khách mời đã rời đi bằng trực thăng, chỉ còn lại một số ít ở lại qua đêm. Biệt thự của hàng xóm rất lớn, phòng trống cũng nhiều, để tránh bị lộ chuyện tôi không phải là người giúp việc, anh sắp xếp một chỗ cho tôi.
"Có gì cần thì gọi cho tôi."
Anh nhập số điện thoại của mình vào máy tôi, lưu tên là Dạ Thần. Tôi cảm ơn, sau đó khóa trái cửa phòng.
Cửa sổ cũng khóa chặt.
Nửa đêm có tiếng gõ cửa, tôi giả vờ không nghe thấy.
"Cảnh Chi, sao cậu lại ở đây?" Là giọng của Dạ Thần.
"Anh Thần, em đi nhầm đường thôi."
Bên ngoài lại yên tĩnh.
Sáng hôm sau, lúc tôi xuống lầu thì chỉ còn lại Cố Cảnh Chi và Liễu Như Yên. Khách khứa đều đã rời đi, bọn họ rất bận rộn.
Dạ Thần ngồi trên sofa lặng lẽ đọc báo, tôi chần chừ một chút rồi đi vào bếp lấy đồ ăn. Nếu phải ăn chung với Cố Cảnh Chi, tôi chắc chắn không nuốt nổi. Người giúp việc rất chu đáo, còn mang cho tôi sữa và trứng.
Tôi không muốn nói chuyện với ai, bèn đi tìm Niệm Niệm chơi. Vừa thấy tôi, con mèo nhỏ lập tức nhào vào lòng.
"Nó thích cô thật đấy."
Dạ Thần đột nhiên đặt tờ báo xuống, ánh mắt có chút ẩn ý rồi nói tiếp,
"Trước đây ngoài tôi ra, nó không chịu để ai ôm đâu."
Tự dưng tôi cảm thấy con mèo trong lòng như đang bốc cháy. Cố Cảnh Chi nhìn nó bằng ánh mắt như thể tôi vừa cướp mất người phụ nữ của anh ta vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!