Một giọng nói trầm ấm, mang theo sức hút kỳ lạ vang lên từ sân nhà:
"Hàng xóm xinh đẹp là nhà thiết kế trang sức sao?"
Tay tôi run lên, bút rơi xuống đất.
Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ điển trai, đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng mà tôi thích. Chiều cao, vóc dáng đều hoàn hảo hơn bất kỳ idol nào tôi từng mê mẩn.
Đôi tay dài thon của anh đang ôm lấy con mèo, nhìn cách con mèo cuộn tròn trong lòng anh, tôi cũng muốn nhào tới sờ thử một cái.
Tôi nuốt nước bọt, cười nhẹ:
"Ừm, chỉ là vẽ mấy thứ linh tinh thôi. Không biết anh đẹp trai làm nghề gì?"
Tôi làm công thôi. Người đàn ông tao nhã ngồi xuống đối diện tôi, đôi chân dài chiếm trọn tầm mắt. Quả nhiên người cao thì toàn chân là chân, đến cả xương cổ cũng đẹp đến mức tôi phải ao ước.
Nếu hồi còn học mỹ thuật mà người mẫu trước mặt tôi có được một phần mười khí chất của anh, có lẽ tôi đã vẽ giải phẫu học xuất sắc hơn nhiều.
"Cảm ơn cô đã chăm sóc Niệm Niệm giúp tôi mấy hôm nay, ngày mai tôi tổ chức tiệc sinh nhật, mời một vài người bạn thân thiết, nếu có thời gian thì cô cũng qua chơi nhé."
Giọng điệu của anh không giống đang hỏi ý kiến, tôi cũng không có việc gì nên gật đầu đồng ý.
Biệt thự khu này đều có sân riêng, chỉ có nhà anh là sở hữu cả một khu vực biển riêng. Người như vậy không cần thiết phải kết thân, nhưng cũng không nên gây mâu thuẫn.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Tôi cần mặc lễ phục gì không? Thường ngày tôi không tham gia tiệc tùng, không có bộ lễ phục nào."
Lúc rời khỏi nhà họ Cố, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi. Giờ làm việc tại nhà, tôi cũng không thấy cần thiết phải bỏ tiền ra mua những chiếc váy đắt đỏ.
"Chỉ là tụ tập với bạn bè thời thơ ấu thôi, mặc gì cũng được."
Lúc này tôi mới biết người đàn ông này đã rời Hoa Quốc từ khi mười tuổi, mới trở về cách đây một năm. Bữa tiệc ngày mai chính là buổi gặp mặt chính thức đầu tiên của anh sau khi quay lại.
Tôi chợt nhận ra, người này không chỉ giàu có mà còn thuộc về một đẳng cấp khác hẳn.
Anh không nói nhiều, tôi cũng không hỏi kỹ. Giữa chúng tôi không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là hàng xóm.
Với tôi, căn biệt thự này là cả một tài sản quý giá, nhưng với anh, nơi này chỉ là một điểm dừng chân tạm thời. Tôi rất rõ, giữa chúng tôi vốn không cùng một thế giới.
Anh ôm con mèo rời đi, tôi đóng cửa lại.
Giờ chủ nhân của nó đã quay về, vậy thì từ nay nó cũng không cần suốt ngày chạy sang nhà tôi nữa.
Sau đó, tôi vùi đầu vào bản vẽ.
Tối hôm đó, tôi gửi đi năm bản thiết kế, không ngờ Liễu Như Yên duyệt nhanh hơn tôi tưởng. Ngay lúc tôi còn bất ngờ, cô ta đã nhắn tin:
"Tôi đã đăng các mẫu thiết kế lên website chính thức, cô Perla hãy nhớ giao kèo của chúng ta, tôi là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, không phải người mà cô có thể đắc tội."
Thì ra cô ta vội vàng như vậy chỉ để nhanh chóng công bố sản phẩm, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu có thể kết thúc hợp đồng sớm, nhận tiền sớm cũng không phải chuyện xấu. Tôi trả lời một tin nhắn ngắn gọn: Yên tâm.
Những thiết kế này đơn giản đến mức tôi không có can đảm ký tên mình lên. Trước đây, để hoàn thiện một bản vẽ tôi mất ít nhất nửa tháng, phải qua rất nhiều lần chỉnh sửa và xác nhận, bây giờ chỉ trong một ngày đã làm ra được năm mẫu.
Tài khoản báo tiền đã chuyển vào, đêm đó tôi ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn của trực thăng. Bạn của hàng xóm đến chơi, lại còn đi máy bay riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!