Lưu Kim sau khi tung Huyết Long Quyền, thân vẫn còn đang theo quán tính lao đi, chân còn chưa chạm đất đã nhanh chóng nhận một đòn trời giáng từ Alex.
-Ầm !!!!-
Tiếng kêu lớn vang lên, báo hiệu Lưu Kim đầy bất lực kia đã chạm đất...
Hắn lồm cồm bò dậy, thở hồng hộc, mắt vẫn đầy cảnh giác nhìn Alex kia.
Áo vốn lúc nhận đòn đã rách bươm, bị Lưu Kim xé xuống dễ dàng, cố ý phô ra cái cơ thể rèn dũa bao lâu kia.
Lưu Kim mỉm cười, khó khăn ưỡn ngực ra, nhìn Alex mà trêu ghẹo.
Tất nhiên, làm một công tử ngày ngày hưởng lạc, Alex thể chất yếu ớt, hình thể lại càng đáng thẹn, giờ đây không giận sao được, liền thét lên.
Lưu Kim thấy thế cười phá lên, hắn từ từ giơ tay phải lên, vận huyết tới đó, từ trong túi quần hắn trào ra những làn bụi vàng kim, thoáng trông thật giống tiên nhân giữa bồng lai vân cảnh.
Hắn cảm giác trong tay ngày càng chắc, ngày càng nặng, cuối cùng khi thần khí thành hình mới kinh hô:
"Thiên Hoàng Kim Bổng !!!!"
Một âm thanh nhưng vậy vang vọng, khiến khán giả lúc trước vốn đã sửng sốt giờ lại càng kính phục, họ nhìn hắn, như chứng kiến một vị thần chiến tranh hừng hực khí thế, nhưng đồng thời lại thoát tục không vấy chút bụi trần.
Lưu Kim đối diện với Alex đang như trâu điên húc tới, mặt chỉ có tiếu dung, khẽ lướt thân mình tới đáp lễ.
Hai bên giáp nhau, Alex chưa kịp ra đòn liền bị Lưu Kim bổ Thiên Hoàng Kim Bổng vào ngực, Hoàng Kim va chạm với hợp kim đặc chế vô cùng cứng chắc liền trượt dài cạo sơn, để lại một vết khía sâu.
Lưu Kim bật ngược ra xa, lại lao tới tiếp, lại tung đòn vào tấm giáp ngực.
Dần dần, tấm đó vốn đen lì một màu sơn đã phải chuyển qua màu bạc bóng, lởm chởm lỗ chỗ những vết găm.
Hắn tấn công như vậy, hao sức, cũng càng lúc càng chậm lại.
Alex vặn thân giáp đấm tới !!!
-Ầm !!!!!-
Lưu Kim bay ra xa, cũng vì đau đớn, mệt mỏi mà chưa đứng dậy được, chỉ đành từ từ chống Thiên Hoàng Kim Bổng mà bò dậy.
Alex chờ thời cơ đã lâu, mãi mới có lúc Lưu Kim đứng yên, nhanh chóng chuyển sang vũ khí hạng nặng tốn thời gian kia.
Hai vai bộ giáp tách ra, nhô khỏi đó là bốn thanh kim loại hơi ngả xanh, mỗi bên hai cái song song.
Ở đầu chúng, dần tụ một quả cầu nhỏ màu xanh, tạo ra vô số tiếng xèo xèo cũng như một lớp ánh sáng yếu ớt kì dị.
Chúng to lên, đồng thời càng lúc càng nhiều tia điện phóng tới không trung xung quanh.
Hai quả cầu lôi điện giờ đã bằng quả bóng rổ, Lưu Kim mới đứng dậy được, lảo đảo biến Thiên Hoàng Kim Bổng thành một bức tường, sẵn sàng chặn đòn.
-Bụp!!!-
Tiếng không khí kêu lên do đột ngột thay đổi áp suất, hai quả cầu được phóng ra, chúng bay cực nhanh về phía Lưu Kim, trên đường để lại hai đạo dư quang xanh biếc vô cùng đẹp mắt.
-xẹt xẹt xẹt ...-
Hai quả cầu liên tục phóng điện vào bức tường Hoàng Kim Lưu Kim dựng nên, càng lúc càng dày đặc, lắm tia còn tiếp tục truyền tới Lưu Kim phía sau.
Lưu Kim bị giật, bị giật, lại bị giật, hắn dần nhận ra đó chỉ là cảm giác nhột nhột, còn đau đớn không có...
Tỉnh ngộ... chính là điều Lưu Kim đang nghĩ tới !!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!