......
Tại mốc thời gian sau năm 2300....
Cha !!!!
Mẹ !!!!
Muội muội !!!!
Ba âm thanh như xé ruột vang lên, tựa như oán trách chính cái kia bất công trời xanh.
Hắn lại một lần nữa gào, gào đến lớn không gì sánh được, cổ họng đến cuối càng giống sắp bục ra.
Hắn khò khè thở dốc, cảm nhận cái nóng rát ở thanh quản.
Hắn tự xiết chặt tay mình, cắn môi, mạnh đến nỗi rỉ máu...
Hắn hận...
Hận lắm cái bất lực của bản thân lúc này !
"Con yên tâm, chúng ta đây không phải là kết thúc ... khụ khụ ... chắc chắn không phải kết thúc..." Nam tử kia nằm trong vũng máu, đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc nói.
"N -Nhưng, mẹ sao rồi cha ???" Cậu bé hỏi tiếp, giọng điệu yếu bớt mấy phần, máu vẫn từ lòng bàn tay cuồng phun.
Mắt cậu như đeo đá, cứ muốn kéo sập xuống, máu đã mất quá nhiều, không còn đủ minh mẫn nữa, ý thức đang duy trì cũng sẽ rất nhanh biến mất.
"Mẹ con, chỉ đang ngủ thôi, không làm phiền nhé..." Vị kia nằm trong vũng máu nói.
Đ -Được !! Cậu nhóc cố đáp.
"Lần này ngủ sẽ có chút dài, con phải biết tự chăm lo, hơn nữa, cha mong con nhớ lấy hai điều... Thứ nhất, sống phải vì dân... Thứ hai, con phải luôn tự nhắc, con là mang họ Lưu, họ Lưu, họ Lưu bất khuất !!"
Nam tử ấy cố gượng dậy, ngữ điệu run run, hắn rõ ràng, lần này, hắn không thể qua khỏi rồi...
Vâng !!!! Cậu nhóc kia nước mắt đầm đìa, từng giọt từng giọt nối nhau chảy qua cằm, rơi xuống vết thương quặn lên từng cơn xót.
Nhưng, nào so được với cái đau đớn này, nào so được khi cha mẹ trước mắt đang từng phút từng phút yếu đi !
"Con chắc chắn sẽ không quên đâu cha, chắc chắn không quên !!!"
"Ừm, nhi tử ta phải như vậy..." Vị kia nam tử thều thào hơi cuối, mắt vẫn như chứa chan lời trăn trối chưa kịp.
Vị nam tử ấy là Pháp Vương vĩ đại, hắn mới qua đời, trên thân thiết bị sự sống ngay lập tức báo lại, cho toàn Châu Á một phút mặc niệm...
Cậu bé kia nghe xong, khẽ một tia vui vẻ của tiểu hài tử được khen, liền gục xuống.
Sự sống của hắn dần trôi qua, máu mất quá nhiều, không đủ để duy trì nữa, não thiếu oxi bắt đầu mất đi chức năng.
Nhưng, ngay trong khoảnh khắc đó, từ khe núi, vô số như hạy bụi nhỏ, tựa như không màu, lấp la lấp lánh trong nắng, khúc xạ lung linh hết sức, chúng trào ra, quấn lấy thân cậu bé này.........
Trong cái nắng chiều tà, cậu nhóc ấy loạng choạng bước, quần áo tả tơi hết sức.
"Ta là ai ?? - Không biết, ta chỉ biết ta họ Lưu."
"Ta muốn gì ?? - Ta muốn làm một người có thể cứu thế."
"Gia đình ta đâu ?? - Ta không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!