- Nuôi chơi? Không ăn? Nhâm Tiểu Túc khó hiểu:
- Vậy thì đúng là quá lãng phí, đó đều là thịt tốt đấy.
- Thế giới của kẻ có tiền cậu không hiểu được đâu. Lão Vương cười rộ lên:
- Cũng phải kể đến mấy trăm năm trước, kẻ có tiền đều nuôi chim ưng chơi, bây giờ do chim ưng quá lớn, quá nguy hiểm, nên lùi lại nhắm tới nuôi chim sẻ, cậu cũng thấy bề ngoài của con chim sẻ này hung mãnh cỡ nào, kẻ có tiền rất thích thứ này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ cả nửa ngày, thì ra trong khi đại bộ phận mọi người còn ăn không đủ no, bên trong hàng rào đã bắt đầu có người muốn nuôi chim sẻ chơi...
- Nhưng mà còn sống thì phải trả thêm tiền. Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đồ chơi này lúc còn sống, không cẩn thận có thể chọc chết người.
Quá nguy hiểm.
Thời điểm này bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới, lưu dân bên ngoài là bị ô nhiễm, chẳng lẽ con chim sẻ này lại không bị ô nhiễm hay sao? Hay là những lưu dân bên ngoài hàng rào tị nạn chỉ có thể làm việc cho người khác, mà bức tường này chính là thứ phân chia giai cấp.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm thôi. Lão Vương cười tủm tỉm nói:
- Cậu có thể chịu đựng được cả đêm thì đã nói rõ cậu không phải là người bình thường, chỉ cần cậu lại bỏ thêm một chút sức lực để bắt sống, nói không chừng trong nửa năm cái gì cũng không cần làm, hơn nữa cậu chưa từng nghĩ tới việc tích lũy ít tiền để lấy vợ hay sao?
- Lấy cái rắm! Nhâm Tiểu Túc tức giận nói. Lão Vương giả bộ thần bí:
- Con gái của lão Lý ở bên cạnh học chung với em trai Lục Nguyên của cậu, nó là một cô bé đoan trang...
- Vậy thì theo như ông nói, con chim sẻ này của tôi không phải là phải trực tiếp bán cho lão Lý hay sao, đâu cần ông phải giới thiệu? Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại hỏi Nhan Lục Nguyên:
- Con gái của Lão Lý là bạn học của em à?
- Vâng. Nhan Lục Nguyên gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Đi đi đi, lượn sang một bên. Lão Vương tức giận nói:
- Cậu coi như tôi chưa nói gì cả, lòng tốt lại bị coi như là lòng lang dạ thú. Mắt nhìn thấy hai người Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên kẻ xướng người hoạ chuẩn bị nói linh tinh, lão Vương quyết đoán dừng lại, ông ta đổi chủ đề nói:
- Nhớ kỹ, lần sau nếu như có thể bắt sống được, nhất định phải tới tìm tôi đấy.
- Đi. Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, kỳ thật tuy rằng bắt sống rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không làm được, hắn nhìn vào bên trong tiệm tạp hóa:
- Áo bông bán thế nào?
- Áo bông mới ra, 500 một cái.
Giá này cậu đã rõ ràng, tôi thu lại 490, tôi cũng không kiếm lời tiền áo bông. Lão Vương nói:
- Ít chết cóng một người thì vẫn tốt hơn.
- Ông vẫn rất tốt bụng nha. Nhâm Tiểu Túc không thèm đếm xỉa tới lời khích lệ nói:
- Cho một cái, ông nhìn một chút xem Lục Nguyên mặc cỡ bao nhiêu.
- Anh cũng mua một cái đi. Nhan Lục Nguyên nhanh chóng nói.
- Người lớn nói chuyện thì trẻ con chớ xen mồm vào. Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Anh không lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!