Chương 1637: Lực lượng của cường giả Đấu Đế

- Hồn Thiên Đế... Lão thành công rồi...

Tổng bộ liên minh.

Cổ Nguyên và Chúc Khôn đột nhiên biến sắc, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn quầng mây dày đặc màu máu bên ngoài vòng phòng ngự. Ở tại đó, lần đầu tiên họ cảm giác được một thứ mà khiến ngay cả linh hồn họ cũng phải run sợ.

Khí tức loại này chỉ ở cường giả Đấu Đế mới có thể có được.

Mà trong huyết vân, người duy nhất có thể trở thành Đấu Đế không cần nói cũng biết, tự nhiên là Hồn Thiên Đế.

- Hôm nay... chính là lúc Hồn Thiên Đế ta phong Đế.

Mà trong lúc Cổ Nguyên và Chúc Khôn sắc mặt liên tục thay đổi thì một giọng nói mang theo vô cùng vô tận mùi máu tanh bất chợt từ trên trời cao vọng xuống, vang vọng đến từng ngóc ngách của Trung Châu.

- Hồn Thiên Đế...

Nghe được giọng nói lúc này được ví như ác ma đó, xung quanh tổng bộ liên minh nhất thời náo loạn, ai nấy đứng bật dậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhìn lên không trung.

Hơn nửa năm ở đây, liên quân hiển nhiên đã trải qua không ít lần tập luyện, để hôm nay hành động đã có dáng dấp của đại quân, khác hẳn trước kia, thêm phần ăn ý và cũng ngưng tụ nhiều hơn.

Nhìn đại quân đông nghịt đang lơ lửng trên không, đám đông đang rối loạn cũng thoáng an tĩnh một ít. Xem ra tác động của liên quân cũng làm cho bọn họ cảm thấy chút gì đó an toàn, tuy vẫn hiểu rõ, chút an lòng này là hết sức mong manh.

Đám người Cổ Nguyên và Chúc Khôn đồng loạt xuất hiện phía trước đại quân, ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn lên quầng mây máu dày đặc sau vòng phòng ngự, mùi máu tươi trong thiên địa có vẻ càng lúc càng nồng nặc.

- Khí tức nọ đích thực là của Hồn Thiên Đế...

Cổ Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng nặng nề áp lực và phiền muộn bất an, vung tay trầm giọng:

- Đại quân chuẩn bị..!

Nghe vậy liên quân đông nghịt nhất thời thét vang, thanh thế kỳ thực cũng không kém.

Lúc này nếu còn ngăn trở không được, sợ rằng đại lục Đấu Khí sẽ bị Hồn Thiên Đế nắm trong tay. Đến lúc đó, sinh linh đồ thán là lẽ dĩ nhiên.

Viêm Tẫn vẻ mặt nghiêm trọng, nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, đây có lẽ là một hồi chiến đấu cuối cùng của bọn lão.

Đám Cổ Nguyên yên lặng gật đầu, Hồn Thiên Đế mang theo cái oai Đấu Đế mà đến, lấy sức một người kháng lại cả liên quân. Cuộc chiến giằng co đã rất lâu này, hôm nay có thể sẽ phải hạ màn nhanh chóng.

- Tiêu Viêm có tin tức gì không?

Lôi Thắng hỏi.

- Vẫn chưa có...

Cổ Nguyên chậm rãi lắc đầu:

- Truyền thừa của Cổ Đế đâu phải trò đùa, cần phải có thời gian, không ít thời gian.

- Nhưng chúng ta lại không có nhiều thời gian như vậy!

Lôi Thắng cười khổ.

Cổ Nguyên lặng lẽ nói:

- Cũng không phải ta không muốn thông tri cho hắn, các người cần biết, Tiêu Viêm là hy vọng duy nhất của chúng ta. Chỉ khi hắn thuận lợi trở thành Đấu Đế thì mới có hi vọng đối đầu được với Hồn Thiên Đế.

Nói cách khác, nếu chúng ta sớm kêu gọi hắn ra, cũng chỉ vô dụng mà thôi, và kết quả là chôn vùi hi vọng một cách vô ích.

Đám người Viêm Tẫn than dài, gật gù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!