Dịch: anhdendem
Trong mắt các công độc sinh xung quanh đều toát ra quang mang hâm mộ, đương nhiên, cũng chỉ là hâm mộ mà thôi. Một màn lực bại Tiêu Trần Vũ hôm nay của Đường Tam đã khắc thật sâu trong đầu bọn họ, cho dù là Vương Thánh, cũng bội phục hắn không thôi.
Tự hỏi cho dù là chính mình cũng có được một cái hồn hoàn cũng vị tất có thể thắng được hắn.
Tiểu Vũ tò mò hỏi:
"Trở thành hồn sư có cái gì tốt? Không phải chỉ là để có cái hư danh sao."
Đường Tam a a cười, nói:
"Chỗ tốt vẫn còn có một chút, ít nhất sau này ăn cơm có thể ăn ngon một chút. Trợ cấp mỗi tháng của Hồn sư là một kim hồn tệ."
"Một kim hồn tệ? Nhiều như vậy?" Tiểu Vũ bây giờ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của kim tiễn, mặc dù Tiêu Trần Vũ đã nói, sau này tiền cơm của công độc sinh đều tính cho hắn, nhưng trong tay mình có tiền tổng so với người khác thì tốt hơn.
Vừa nói vậy, Tiểu Vũ từ trên giường nhảy xuống, vội vàng hướng ra phía ngoài chạy.
"Tiểu Vũ, ngươi đi làm gì?"
"Ta cũng đi đăng kí Hồn sư a, một kim hồn tệ, có thể mua nhiều thức ăn ăn ngon a."
"Vậy cũng không cần gấp như vậy chứ."
"Như thế nào có thể không gấp, ngươi đã quên hôm nay là cuối tháng sao? Bây giờ đến, cả tháng sau, nói không chừng là có thể lấy được hai kim hồn tệ."
"Nhưng là, ngươi có thể đi hài vào rồi hãy đi."
Ách ……
Tiểu Vũ vẫn còn vội vàng đi Vũ hồn điện, Đường Tam trong lòng cười thầm, sợ rằng vị Mã Tu Nặc gia gia kia lại bị một hồi khiếp sợ rồi, dù sao, Tiểu Vũ chính là thú vũ hồn Chiến hồn sư chánh tông.
So sánh điều kiện bẩm sinh, thì so với giả mãn hồn lực này của mình còn muốn tốt hơn nhiều
Không cần phải làm công tác của công độc sinh, trong đầu Đường Tam lập tức hồi tưởng tới âm thanh búa nện thanh thúy.
Thôn trưởng Kiệt Khắc từng nói qua, sau này lên trung cấp Hồn sư học viện đương nhiên sẽ cần một số tiền không nhỏ, rất nhiều đồ vật trong nhà cũng nên thay đổi, vì vậy có thể lời thêm ít tiền tự nhiên là tốt. Hơn nữa, đây cũng là yêu cầu của cha.
Càng trọng yếu chính là, chỉ có tại tiệm rèn, hắn mới có cơ hội võ trang cho chính bản thân mình. Trải qua quá trình tự tay chế tạo tụ tiễn, Đường Tam phát hiện, khi toàn bộ một kiện ám khí do chính mình chế tạo mà thành thì, cảm giác quen thuộc đối với ám khí sẽ trở nên càng mạnh.
"Đường Tam, sự việc ngày đó ta xin lỗi, ngươi sẽ không còn đang tức giận chứ?" Đang trong lúc Đường Tam suy tư, Vương Thánh đi tới bên người hắn, nói với vẻ mặt thành khẩn.
Nhìn vẻ mặt tươi cười thực thà của Vương Thánh, Đường Tam lắc đầu, mỉm cười nói:
"Như thế nào lại vậy, ta đã sớm quên rồi. Vương thánh đại ca, ta phải đi ra ngoài, có thể buổi tối mới trở về."
Vương Thánh gật đầu, nói:
"Ngươi đi đi. Đúng rồi, chúc mừng ngươi thành Hồn sư."
Đường Tam mỉm cười nói:
"Không lâu nữa ngươi cũng sẽ đột phá thôi."
Lại rời Nặc Đinh học viện, Đường Tam thoáng cảm thấy có vài phần mệt mỏi, từ sau khi cùng Đại sư trở về hôm nay, còn không có nghỉ ngơi tốt, lại cùng bọn Tiêu Trần Vũ đó đánh mấy trận, khiến cho Huyền Thiên Công của hắn đã tiến vào đến đệ nhị trọng, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn xuất hiện.
Bất quá, việc tới tiệm rèn vẫn phải làm, cùng lắm thì từ ngày mai sẽ bắt đầu công việc là được. Bây giờ Đường Tam sợ nhất chính là người ta không thu một tên tiểu thợ rèn như hắn.
Đi tới tiệm rèn, Đường Tam trực tiếp đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!