Chương 42: Đệ Nhất Hồn Hoàn Kỹ Năng (p3)

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Trên vẻ mặt Tiểu Vũ một điểm cũng không thua đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là vẻ khinh thường này của nàng phối hợp với vẻ mặt phấn nộm nhìn như thế nào đều có bộ dáng đáng yêu, chỉ tay vào đối phương nói:

"Tiêu lão đại, ngươi sợ? Sợ rồi thì sau này tựu làm tiểu đệ của ta."

Ha ha. Tiêu lão đại cười lớn một tiếng làm ra vẻ tiêu sái: "Ta sẽ sợ? Ta nói, tên Vương Thánh kia, đầu óc công độc sinh các ngươi có phải là đều bị nước vào rồi hay không, cũng kiếm ra một tiểu nha đầu như vậy hướng ta khiêu chiến. Thật sự là buồn cười.

Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nghe xem Tiêu lão đại ta là ai. Tại trong Nặc Đinh thành này, cho dù ta hoành tẩu cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói tại trong học viện này.

"Tiểu Vũ rõ ràng đã có chút không nhịn được:"Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh.

"Tiêu lão đại nhãn châu vừa chuyển, thần sắc toát ra vài phần xấu xa:"Yên tâm, ta cũng không khi dễ các ngươi. Nơi này các ngươi không phải là có mười người sao, chúng ta đây cũng chỉ xuất mười người. Luân lưu xuất tràng, người xuất tràng chỉ cần thắng, có thể giao thủ cùng đối thủ kế tiếp.

Cho tới khi tất cả mọi người của một phương bị đánh bại."

Có thể lên làm lão đại trong các đệ tử, Tiêu lão đại này không có thể là người hấp tấp, vội vàng như vậy, trái ngược, hắn rất thông minh. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, Tiểu Vũ tựa hồ không có uy hiếp gì.

Nhưng Tiêu lão đại này đấu với Vương Thánh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đối với tính cách của Vương Thánh chính là vẫn hiểu rất rõ, nếu tiểu nha đầu trước mắt này không có vài phần bản lãnh, Vương Thánh sao có thể thừa nhận nàng làm đại biểu của công độc sinh.

Cho dù nha đầu kia mạnh thì thế nào? Toàn bộ bên mình đều là cao niên cấp đệ tử, hơn nữa thực lực đều không kém, công độc sinh bên kia chỉ có mình Vương Thánh coi như có vài phần bản lãnh, thêm cả tiểu nha đầu này thì nhiều nhất cũng chỉ là hai người mà thôi.

Để cho thủ hạ của mình mang bọn họ toàn bộ đánh tan, thậm chí không cần mình ra tay, tràng chiến đấu này đã giành thắng lợi rồi. Nhìn qua phương thức quyết đấu công bằng, thật sự công bằng sao?

Vương Thánh tự nhiên cũng nhìn ra tính toán của Tiêu lão đại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tiểu Vũ đã nói một cách sảng khoái:

"Được, quyết định như vậy đi, người thứ nhất của các ngươi là ai, đến."

Lúc này, Vương Thánh có muốn ngăn cản Tiểu Vũ đáp ứng cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Tiêu lão đại hướng những thủ hạ đứng sau lưng bĩu bĩu môi, một cao niên cấp đệ tử thân hình cao lớn lập tức đi ra.

Vương Thánh căn răng:

"Tiểu vũ tỷ, để cho ta lên trước đi." Cao niên cấp đệ tử của bên đối phương này hắn tự nhiên là nhận ra, người này và hắn đồng ban, Vương Thánh từng cùng hắn đấu qua nhiều lần, kết quả của mỗi lần đều rất thê thảm. Vũ hồn của người đệ tử này là một cây côn.

Nhưng không có thể như cây côn đơn giản vậy.

Tiểu Vũ rất có bộ dáng của đại tỷ đứng đầu, gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu cầu Vương Thánh.

Vương Thánh hít sâu một hơi, đi tới song phương trận tiền:

"Liễu Long, đến đây đi."

Màu vàng quang mang trên tay Liễu Long tỏa ra, một cây trường côn dài hơn hai thước trong nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay:

"Kẻ bại tướng dưới tay ta, hôm nay ta không đánh cho ngươi nằm vài ngày, ta sẽ không mang họ Liễu."

Vương Thánh còn không có trả lời, Tiểu Vũ ở sau lưng đã cười nói:

"Vậy nếu ngươi thua, sau này gọi là"Tàn Hoa Bại Liễulà được.

Thần sắc trên mặt Liễu Long phát lạnh, cũng không lên tiếng, rất nhanh tiến lên phía trước một bước, trường côn trong tay giơ lên đỉnh đầu, trực hướng Vương Thánh nện xuống.

Trên người Vương Thánh đồng dạng nổi lên quang mang của hồn lực, một tiếng hổ gầm, không tránh không né, hai tay hợp lại phía trên, nghênh đón trường côn của đối phương.

Phanh một tiếng muộn hưởng, Vương Thánh kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời lui về phía sau hai bước, hai tay tràn ngập hồn lực chợt phản ngược về, hai tay chụp vào trường côn của đối thủ, mặc dù có hồn lực bảo vệ, nhưng chỉ mới tiếp xúc sơ sơ, trên cánh tay của hắn đã bị trường côn của đối phương đập vào tạo thành một vết máu.

Ứ thương là khó tránh khỏi.

Liễu Long bĩu môi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!