09
"Thật sự muốn hòa ly sao?"
"Là điều chúng ta đã nói rõ từ đầu."
Tần Văn Ngọc nhìn ta, chậm rãi hỏi:
"Không có khả năng giả làm lâu rồi thành thật ư?"Ta không có thói quen xấu, bên cạnh cũng chẳng có thông phòng hay thiếp thất. Ta không dám bảo đảm tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, ta thật lòng muốn giữ nàng lại.
"Ta trầm mặc. Một hồi lâu sau, mới khẽ nói:"Thế tử gia, ta vẫn luôn nghĩ rằng, đời người nữ nhi không nên chỉ gói gọn trong việc gả chồng sinh con, chăm sóc hậu viện, dạy dỗ hài tử.
"Ta đã từng thấy qua thế giới bên ngoài, từng làm người tự do tự tại. Ta không thể từ bỏ những khát vọng và mộng tưởng ấy."Ta muốn làm những việc có ý nghĩa.
"Ngày trước tìm đến ngài, một là muốn có chỗ dựa, hai là để thử xem y thuật của mình đã đến mức nào."Một năm qua, cảm tạ ngài đã chăm sóc.
"Tần Văn Ngọc có lẽ đã hiểu ta — bề ngoài ôn nhu hòa nhã, bên trong lại cực kỳ cố chấp."Còn tổ mẫu thì sao? Nàng tính nói với người thế nào?Nói thật. Nay ngài thân thể đã lành, muốn cưới nữ nhi thế gia thế tộc cũng chẳng có gì khó. Tổ mẫu là người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ hiểu.
"Quả nhiên, khi lão tổ mẫu biết ta muốn rời đi, đôi mắt lập tức hoe đỏ. Bà không rơi lệ giữ ta lại, chỉ nhẹ nhàng nói:"Trước tiên đừng vội hòa ly, cứ ra ngoài sống một thời gian, làm điều con muốn.
"Tự do, lý tưởng và gia đình… vốn có thể song hành."
Bà yêu cầu Tần Văn Ngọc viết sẵn thư hòa ly, để lại chỗ bà. Nếu một năm rưỡi sau, ta vẫn kiên quyết, bà sẽ trao thư ấy cho ta.
Chỉ cần ta thường xuyên trở về thăm bà.
Bà cũng sẽ hay ghé qua chỗ ta.
"Vâng, con nghe theo tổ mẫu."
Rời phủ Quốc Công, nhìn kho hàng chất đầy sính lễ và đồ đạc, ta không nhịn được bật cười, lấy tay che miệng.
"Tiểu thư, người thực sự nỡ rời xa thế tử gia sao?"
Câu hỏi của Như Mai khiến ta thoáng ngẩn người.
Nam tử ấy, phong tư tuấn lãng, long chương phượng tư, ai nỡ bỏ?
Hơn nữa, hắn cũng là người tốt, rất tốt — với ta lại càng tốt.
Hai năm đồng sàng cộng chẩm, người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?
Nhưng...
"Chúng ta không thuộc về cùng một thế giới."
Nhìn Lưu Bảo Nhi, lòng ta không khỏi hoảng sợ.
Nếu có ngày họ muốn ra tay với ta, ta sẽ chẳng có tư cách phản kháng, thậm chí không đủ năng lực tự bảo vệ.
Phải có người của chính mình, phải có chỗ dựa của riêng ta.
Ta cho mình một năm.
Nếu một năm sau, Tần Văn Ngọc vẫn không cưới ai, vẫn dành tình cảm cho ta…
Nhưng liệu ta có thật sự nguyện ý vì một chữ tình, mà mãi mãi bị giam nơi hậu viện, xoay quanh một người đàn ông, vì hắn mà tranh sủng, vì hắn mà rơi lệ?
Ta không muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!