Ông đánh giá ta, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can.
Cũng đang cân đo tính toán, xem ta rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.
Có đáng để ông mạo hiểm một phen không?
Ta bình tĩnh đứng đấy, không thúc giục, không nhiều lời.
Nếu tòa thành này sắp sụp đổ, để sinh tồn, ta có thể vứt bỏ tất cả.
Nhưng ông thì không thể.
Vậy nên ông phái người đưa thư tới phủ Quốc Công.
Phủ Quốc Công đáp lời rất nhanh, quản gia đích thân tới, mang theo xe ngựa có phù hiệu riêng của phủ, cùng đội hộ vệ nghiêm trang.
Hắn cung cung kính kính mời ta lên xe.
Bên trong xe ngựa, chính là Thế tử gia — Tần Văn Ngọc.
03
Như Mai bị quản gia ngăn lại.
Tiểu thư! Nàng trông thấy người ngồi trong xe, không kìm được cất tiếng gọi đầy lo lắng.
Ta khẽ lắc đầu với nàng, chậm rãi an tọa.
Bọn họ thắng ở quyền thế, thắng ở gia thế thâm hậu, thắng ở chỗ Tần Văn Ngọc là nam nhân.
Nhưng ta... cũng có tư cách để nắm lấy điểm yếu của bọn họ.
Cho nên, cuộc đấu này rốt cuộc ai thắng ai bại, chưa đến hồi kết, còn chưa thể luận định.
"Lục tiểu thư nhà họ Lưu, đơn danh một chữ Di, mẹ ruột mất sớm, năm nay mười sáu, chưa đính hôn…"
Tần Văn Ngọc chậm rãi đọc từng dòng về quá khứ của ta.
Đột nhiên đổi giọng:
"Người của phủ Quốc Công thật cần được huấn luyện lại, đến cả chuyện Lục tiểu thư biết y thuật cũng không điều tra ra."Ta chỉ hiếu kỳ, năm đó vì sao cô không đứng ra ứng bảng vàng chiêu y của hoàng thượng?
"Lẽ nào là cảm thấy thánh thượng hứa ban chưa đủ hậu hĩnh?"
Là vậy, nhưng cũng không hẳn là tất cả.
Ta ngước nhìn Tần Văn Ngọc.
Dẫu hổ sa đồng bằng, phong thái vẫn không giảm, thậm chí so với khi xưa còn thêm vài phần trầm tĩnh, sâu xa.
Ta nghĩ hắn chỉ là gãy chân, không thể hành phòng, nhưng chí hướng chưa từng sa sút, cũng chẳng oán trời trách người.
"Khi đó, ta và ngài không hề có quan hệ gì."
"Cô không tính ta là vị hôn phu tương lai của nàng ta sao?" Hắn nhướng mày hỏi.
"Lưu Bảo Thư lấy việc bắt nạt thứ nữ làm thú vui. Có lần giữa trời tuyết trắng, nàng sai ta xuống ao mò khăn tay nàng cố tình làm rơi; có lần sai người ném ta vào giếng khô chơi trò chôn sống. Nàng còn cố ý cào xước mặt ta, lại bỏ độc làm hủy dung vào thuốc ta dùng."
Ta nghiêng đầu, nhẹ giọng, nhưng bình thản nói với hắn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!