Chương 42: (Vô Đề)

Người đàn ông này còn chưa biết Kiều Vi Vi đã c.h.ế. t không yêu anh, không muốn sống chung với anh đến cuối đời.

Kiều Vi hơi thương cảm, nhưng không biết niềm thương cảm này của cô dành cho ai.

Cô không muốn trách bất kỳ ai. Ngoài chuyện sống chết, chẳng có chuyện gì lớn lao cả, cô không muốn tự trách người cha bỏ rơi mình, người yêu chia tay cô.

Nếu so sánh những chuyện ấy với vận mệnh, con người thật nhỏ nhoi, nhẹ như hạt bụi.

Cô cũng không muốn trách Kiều Vi Vi hay Nghiêm Lỗi, hai người này chỉ không thích hợp với nhau mà thôi, hai người không có cảm tình đến với nhau ở một thời đại đặc biệt, cuối cùng tạo nên bi kịch.

Nhưng ánh mặt trời soi rọi trên mặt người đàn ông, hắt lên dáng mũi cao thẳng của anh.

Đột nhiên trong lòng Kiều Vi cảm thấy mềm mại, cô bắt đầu hâm mộ Kiều Vi Vi.

Cô giơ tay sờ mặt Nghiêm Lỗi.

"Vậy anh đồng ý với em luôn được không?" Cô khẽ hỏi.

Nghiêm Lỗi kéo tay cô xuống, nghi ngờ hỏi: Đồng ý luôn là sao?

"Anh đồng ý với Kiều Vi Vi đã c.h.ế. t rồi, em kể với anh rồi mà." Kiều Vi nói:

"Người sống cùng anh bây giờ là em, Kiều Vi."

"Vì thế, anh có thể đồng ý với em luôn được không?"

Hoàng hôn đi ngang qua mái hiên, bóng tối dần bao phủ sân nhà. Đôi mắt cô lấp lánh ánh mặt trời lúc xế chiều, tràn đầy mong chờ.

Đời trước cô sống cô đơn, cô đơn mà c.h.ế. t đi, sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô thấy là người đàn ông này.

Vận mệnh sắp xếp cho anh trở thành chồng cô.

Giờ đây Kiều Vi lại ngang ngược hơn, cô muốn nghe chính miệng người này nói với cô, nói những lời mà trước đây anh đã từng nói với Kiều Vi Vi.

Cô mong anh có thể dỗ mình.

Nghiêm Lỗi nắm tay cô, cảm thấy khoảng thời gian gần đây thật sự quá tốt đẹp, giống như những ảo tưởng trước khi kết hôn của anh về cuộc sống sau hôn nhân.

Những ảo tưởng này trước giờ chưa từng xảy ra, mãi cho đến lúc này. Nghiêm Lỗi nắm tay Kiều Vi, v. uốt ve ngón tay cái của cô, ngước mắt lên nói.

"Em gả cho anh, ở bên anh…" Anh nói:

"Chỉ cần là những chuyện anh có thể làm, anh đều làm cho em."

"Anh nói lời giữ lời."

"Vậy còn chuyện công việc của em thì sao?"

"Nhờ người rồi, chuyện này thì không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được, em đừng gấp."

Kiều Vi nghe thấy lời mình muốn nghe, cười thỏa mãn. Cô định rút tay về, nhưng lại không rút ra được.

Nghiêm Lỗi nắm rất chặt, anh không cho cô rút tay về. Ngón cái của anh v. uốt ve mu bàn tay cô, khiến cô hơi ngứa.

Xung quanh tối đen, giọng nói của Nghiêm Lỗi cũng khàn đi. Cảm giác tê liệt từ mu bàn tay truyền đến.

Thân thể cô cũng dần nóng lên.

Nghiêm Tương ngồi trong phòng gọi với ra ngoài cửa sổ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!