Chương 33: (Vô Đề)

Loại áo lót này gần như không còn thấy ở thời hiện đại, cho dù có cũng là mấy bà cụ ở nông thôn mặc. Vì nó chỉ có lớp vải mỏng, không có lớp mút cho nên sẽ lộ đ. ầu ng. ực. Nhưng rất rộng rãi, có thể mặc đi ngủ.

Cô xoay người lại thấy Nghiêm Lỗi xuống giường, anh đi đến phòng sách cất sách.

Đúng lúc Kiều Vi nói: Tắt đèn đi. Nói xong cô nằm xuống.

Nghiêm Lỗi cất quyển sách xong, anh bước vào phòng ngủ đã thấy Kiều Vi nằm xuống. Trời nóng nên không cần đắp chăn, chân trắng nõn, áo lót rất ngắn chỉ có thể che ngực, lộ eo nhỏ.

Nghiêm Lỗi s. ờ soạng trên tường một lát mới mò đến dây đèn. Tiếng Lạch cạch vang lên, kéo tắt đèn rồi lên giường.

Anh nằm ngửa.

Lúc mở mắt, trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được xà nhà trên đỉnh đầu.

Anh nghĩ có phải mình nên nói gì đó không, lại nghe Kiều Vi phát ra tiếng Á, anh mở miệng hỏi: Sao thế?

Kiều Vi đang xoa cánh tay của mình, nhe răng nói:

"Không dám dùng sức bóp, dùng sức một chút đã đau…"

Đúng là cơ hội tốt.

Nghiêm Lỗi nói:

"Không xoa bóp sẽ đau mấy ngày, phải xoa bóp mới được." Anh dừng một lát, mong chờ hỏi: Anh xoa cho em.

Kiều Vi không hề suy nghĩ đã đưa tay qua.

Nghiêm Lỗi ngồi xuống, một tay nâng cánh tay của cô lên, một tay khác giãn cơ cho cô.

Tay anh mạnh mẽ, xoa bóp rất thoải mái!

Kiều Vi không khống chế được phát ra tiếng rên.

Trong bóng tối, âm thanh này vang lên như muốn đòi mạng, làm cho người ta nghĩ xa xôi.

Trong lòng Nghiêm Lỗi nghĩ xa vời.

Kiều Vi trở mình nằm sấp, đưa một tay khác cho anh, còn khen ngợi:

"Dễ chịu hơn nhiều, anh mạnh hơn nữa đi, em chịu được."

Nghiêm Lỗi khẽ đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, tay cô rất nhỏ, tay anh lại lớn, có thể nắm một vòng, gang bàn tay giữ chỗ lõm trên xương. Một tay khác trượt lên, lướt đến bờ vai mỏng manh nhẹ nhàng v. uốt ve.

Trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại.

Kiều Vi Ưm một tiếng nói:

"Bên trên được rồi, chỉ là cánh tay này em cảm thấy rất khó chịu, từ cổ tay đến cùi chỏ, anh bóp mạnh đi."

Tay của Nghiêm Lỗi đành phải trượt xuống, nghe lời xoa bóp cho cô.

Kiều Vi cảm giác cơ bắp rất mỏi, không nhịn được nữa, tiếng ưm a vang lên không ngừng.

Thật vất vả mới xong việc, Nghiêm Lỗi buông tay cô ra thuận thế sờ eo cô. Nhỏ nhắn, mềm mịn.

Kiều Vi dựa vào gối sung sướng nói:

"Đúng rồi! Còn thắt lưng nữa! Xoa thắt lưng cho em đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!