Chương 30: (Vô Đề)

Vợ anh vẫn luôn không quan tâm đến chuyện này, vì nhà mẹ đẻ cô không còn ai cả, không giống như vài người phụ nữ sẽ cầm tiền của chồng trợ giúp nhà mẹ đẻ. Cô chỉ cần đủ tiêu là được, mà chi phí sinh hoạt anh đặt vào hộp luôn đủ cho cô tiêu.

Mỗi khi cô vào thành phố sẽ mua một bộ quần áo mới, anh lại chưa từng nói gì cả. Cô chưa từng chủ động hỏi đến chuyện tiền bạc.

Nhưng Kiều Vi rất quan tâm.

Bố mẹ ruột bạn trai cũ sợ cô liên lụy anh ta, chỉ một cuộc điện thoại nói cắt đứt quan hệ, anh ta đã vội chia tay. Mặc dù không nói rõ nhưng không khó đoán, suy cho cùng đều vì tiền.

Kiều Vi là người hiện đại, cô không cao thượng như người ở thời đại này, nói gì cũng chủ nghĩa, quốc gia gì đó. Cô là người trùng sinh, chỉ muốn có cuộc sống bình yên tốt đẹp.

Sao cuộc sống có thể không cần tiền chứ.

"Không biết chính xác thu nhập của nhà mình thì sao có thể liệu cơm gắp mắm?" Cô nói:

"Em cảm thấy trước kia mình chi tiêu hơi quá, sợ anh không chịu được."

Ai không chịu được.

Nghiêm Lỗi nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lên:

"Tiền lương của anh cấp mười lăm, một tháng được một trăm hai bảy tệ, trợ cấp phải xem tình hình…"

Kiều Vi xé tờ giấy trắng và đưa bút cho anh:

"Viết đi, nhìn rõ ràng hơn." Nghiêm Lỗi cầm bút bắt đầu viết liên tục.

Trình độ văn hóa của anh không cao nhưng chữ viết rất đẹp, tay cầm s.ú.n. g có thể khống chế bút vững vàng, khỏe khoắn có lực.

Kiều Vi liệt kê từng thứ, tiền lương bao nhiêu, các trợ cấp bao nhiêu, mỗi tháng bao nhiêu phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu trứng gà, phiếu đường, phiếu công nghiệp.

Sau khi anh liệt kê từng thứ, Kiều Vi càng nhận biết rõ ràng hơn về thời đại này. Nghiêm Lỗi liệt kê xong đặt bút xuống, hai ngón tay cầm tờ giấy này đưa đến trước chóp mũi Kiều Vi.

Kiều Vi cầm lấy nhìn qua, nhớ đến hôm nay đi chợ nông sản nhìn thấy những thứ kia, món hàng giá một hào, khóe miệng cong lên:

"Xem ra cuộc sống nhà chúng ta không tệ."

Nghiêm Lỗi Hừ một tiếng.

"Được rồi, em có chừng mực." Kiều Vi hỏi:

"Vậy bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

Nghiêm Lỗi bất ngờ khi cô hỏi đến cả tiền tiết kiệm. Anh ngẩn ra một lúc nhưng vẫn đứng dậy, đóng cửa phòng phía Tây lại ngăn cách Nghiêm Tương đang ở phòng khách.

Sau đó anh đi vào phòng ngủ, lấy hộp sắt trên nóc tủ để áo khoác xuống, mở khóa sắt nho nhỏ lấy ra một chiếc lon.

Trên đó in Kẹo vừng xốp giòn.

Nghiêm Lỗi mở lon kẹo ra, rút mấy cuộn tiền thật dày trong đó ra, lại lấy một trang giấy đưa cho Kiều Vi:

"Anh có ghi chép hết."

Kiều Vi mở tờ giấy ra, mỗi tháng anh đều nhét tiền vào lon kẹo, còn ghi chép lại. Nhìn sơ qua mảnh giấy, gần như chỉ nhét tiền vào, chứ không hề lấy tiền ra.

"Một tháng có thể tiết kiệm bốn mươi à…" Kiều Vi trầm ngâm.

"Đừng tính nữa, mỗi tháng đưa em năm mươi, chuyển về quê hai mươi lăm, anh chỉ dùng bảy tám tệ." Trong mắt Nghiêm Lỗi có vẻ cảnh giác:

"Bây giờ mỗi tháng anh có thể tiết kiệm không dưới bốn mươi tệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!