Kiều Vi nói:
"Em đã đến rất nhiều lần." Nghiêm Lỗi gật đầu.
Kiều Vi mỉm cười:
"Anh không hỏi gốc gác của em sao?" Cho tới nay, Nghiêm Lỗi chưa bao giờ hỏi.
Anh nhướng mày:
"Không hỏi. Dù sao em cũng là vợ anh, không chạy được." Kiều Vi mỉm cười.
Lúc này đã có tivi, điện thoại, hệ thống sưởi tập trung và bình gas.
Dù sao đất nước đang không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Nhưng một ngày nọ, Kiều Vi xem bản tin phát sóng về một bước đột phá quan trọng trong lực lượng quân sự của quân đội quốc gia, cảm thấy kỳ lạ.
Hình như…
Nhưng cô không phải là người đam mê quân đội, kiến thức của cô về lĩnh vực này thực sự rất hạn chế. Không rõ liệu bản tin trên TV có đi trước thời đại hay không.
Hôm nay cô đang đi làm, đột nhiên có người mặc quân phục đi tới văn phòng:
"Bí thư, mời ngài về nhà ngay."
Kiều Vi ngạc nhiên: Sao vậy?
Người mặc quân phục nói:
"Con trai ngài đã trở về."
Kiều Vi vô tình làm đổ tách trà trên bàn, vẩy hết xuống đất.
Khi cô về đến nhà, trong sân có mấy người mặc đồ đen. Quần áo kia không phải đồng phục, nhưng Kiều Vi vừa nhìn có thể biết họ là một loại người.
Là quân nhân, cơ thể toát ra sự nguy hiểm.
Kiều Vi phớt lờ những người này, vội vàng bước vào nhà.
Một thanh niên trong phòng khách nghe thấy tiếng thì đứng dậy, mỉm cười với cô: Mẹ.
Nước mắt Kiều Vi chảy xuống.
Cô lao về phía cậu, muốn ôm cậu, nhưng cậu quá cao, phải nói là cậu ôm lấy cô. Mẹ, đừng khóc. Nghiêm Tương nói: Con trở về gặp mẹ.
Kiều Vi vẫn không kìm được nước mắt.
Khi mới đến thế giới này, cô dự định tiếp nhận nguyên chủ, lấy thân phận của nguyên chủ tiếp tục sống. Vì thời đại này rất đặc biệt, có thể nói là với hoàn cảnh của cô lúc đó, cô không thể sống sót nếu không có Nghiêm Lỗi. Thế là cô tiếp nhận chồng con của nguyên chủ.
Tất nhiên, sau này cô và Nghiêm Lỗi dần dần mở lòng, trân trọng lẫn nhau, thu hút lẫn nhau, hai người cùng đi về phía nhau.
Nhưng ban đầu, khi cô đến thế giới hoàn toàn khác này, người làm bạn với cô nhiều nhất chính là Nghiêm Tương.
Sau này, Kiều Vi đã không còn là người được giao phó chăm sóc Nghiêm Tương nữa.
Sau này, Kiều Vi chính là mẹ của Nghiêm Tương. Làm sao Kiều Vi có thể kìm được nước mắt?
Nghiêm Tương mỉm cười thở dài, nhẹ nhàng vỗ áo cô: Được rồi, được rồi. Nghiêm Lỗi cũng vỗ vai cô: Ngày vui mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!