Chương 19: (Vô Đề)

Dùng nước nóng hòa tan dầu mỡ, sau đó dùng xơ mướp cọ lại, tuy không có chất tẩy rửa nhưng Kiều Vi nhìn kỹ thì thấy cũng khá sạch.

Nghiêm Tương vẫn chăm chỉ như vậy.

Người bé nên một lúc cậu bé không thể xách quá nhiều đồ nhưng vẫn sẽ chạy qua chạy lại mang hết bát đũa đã rửa sạch ra cái bàn dưới hiên cho khô.

Mặt trời đã lên cao, sau khi dọn dẹp nhà bếp và lau tay, Kiều Vi nhìn trên trán Nghiêm Tương lấm tấm mồ hôi.

"Con đi thay quần áo đi."

Cô gọi Nghiêm Tương.

Đi đến phòng Nghiêm Tương lục tìm, cô tìm được một cái áo ba lỗ đưa cho cậu bé: Mặc cái này nè.

Mùa hè mà cho trẻ con mặc áo sơ mi có tay có cổ thì khó chịu lắm. Quân Quân nhà đoàn trưởng Triệu còn mặc một cái áo ba lỗ nát bươm, tuy hơi bẩn nhưng nhìn rất mát mẻ và thoải mái.

Nghiêm Tương vui lắm.

Không cần Kiều Vi giúp, tự cậu bé cũng có thể cởi hết các nút áo ra.

Tạ ơn trời đất, Kiều Vi nghĩ thầm, cô biết việc nuôi dạy trẻ con rất mệt. Trong ký ức nguyên chủ vẫn còn cảm giác bực mình và mệt mỏi khi nuôi con, nhưng may mà lúc cô tiếp quản cơ thể này đã qua giai đoạn mệt mỏi nhất.

Nhìn xem, Nghiêm Tương có thể tự ăn cơm, đi tiểu, kéo quần, tự mặc quần áo, còn có thể giúp đỡ việc nhà, đỡ lo biết mấy.

Nghiêm Tương nhanh chóng thay áo ba lỗ, tâm trạng rất tốt, hai bàn tay nhỏ nhắn múp míp vỗ vỗ bụng mình nói: Thoải mái ghê!

Kiều Vi không khỏi buồn cười hỏi:

"Tương Tương thích mặc áo ba lỗ à?" Dạ thích!

"Vậy sao con không mặc?"

Không phải buổi sáng Nghiêm Tương tự mặc quần áo à?

Nghiêm Tương ngước đôi mắt đen láy lên, ngây thơ nói: Mẹ không thích mà.

"Mẹ không thích con mặc áo ba lỗ."

"Mẹ không thích con chơi với đám Quân Quân."

Kiều Vi dừng lại.

Trí nhớ được kích hoạt, lúc cô nhớ lại thì đúng là thế thật. Haiz.

Kiều Vi day trán, thả tay xuống:

"Sau này Tương Tương muốn mặc gì thì mặc, chỉ cần con cảm thấy thoải mái là mặc được hết."

Nghiêm Tương rất vui: Vâng ạ!

Tất nhiên, trẻ con sẽ thích quần áo thoải mái hơn những loại quần áo trông cao cấp hay đẹp đẽ.

Kiều Vi đứng dậy, chống nạnh nhìn xung quanh.

Quần áo đã giặt, bát đĩa đã rửa, phòng ốc đã dọn. Con đã lớn, có thể tự mình chơi một mình.

Dường như không có gì có thể làm nữa.

Kiều Vi trở lại phòng sách, giá sách nhỏ chất đầy sách, không còn một chỗ trống nào cả. Cô quét dọn qua, phát hiện những cuốn sách mình từng đọc hoặc chưa đọc nhưng chỉ cần xem qua là biết tên có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!