Bản đồ nhóm sinh viên sử dụng chính là bản đồ lúc trước giáo sư Trình đi theo ông Trương Trường Thọ vào núi cứu Liễu Vũ vẽ ra, đội cứu hộ dựa theo bản đồ và dấu vết nhóm sinh viên lưu lại lần theo, dưới sự dẫn dắt của đội cứu hộ vô cùng quen thuộc với việc tham gia cứu người trong núi sâu rừng già, cùng với nhân viên kiểm lâm hướng dẫn, tốc độ của đoàn người nhanh hơn nhóm sinh viên kia rất nhiều.
Sau khi bọn họ vào núi, chỉ mất hơn nửa ngày đã đến được nơi hạ trại đầu tiên của nhóm sinh viên.
Nhóm sinh viên chọn nơi hạ trại là một mảnh đất khá bằng phẳng, cách nguồn nước không xa, trên mặt đất còn lưu lại đống đá mà bọn họ xếp thành để làm bếp lửa, bình nước khoáng, que cay, vỏ bánh quy và vỏ bánh tart trứng nằm la liệt, còn có một bộ xương gà nướng ăn thừa.
Bọn họ dựng lều ở một khu đất cao hơn mực nước sông, đồ ăn mang theo không phải thực phẩm chuyên dùng cho những chuyến dã ngoại, cũng không phải là đồ ăn có lượng calo cao, nước uống đều là chai nhựa, uống một chai thiếu một chai.
Đội cứu hộ hoàn toàn có thể xác định nhóm sinh viên này không hề có một chút kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã nào cả, càng muốn mạng chính là bọn họ không biết do thiếu kiến thức hay là thiếu tiền mua trang thiết bị, mà lại đi chuẩn bị đồ dùng mang theo toàn dựa trên tiêu chuẩn của mấy buổi cắm trại nơi thành thị hoặc khu du lịch, chuyện này làm cho đoàn người phi thường cảm thấy lo lắng cho tình cảnh hiện tại của nhóm sinh viên kia.
Giáo sư Trình dùng điện thoại vệ tinh gọi điện báo cáo tình huống cho trường đại học, sau đó mọi người lại tiếp tục tìm kiếm.
Núi ở đây thực sự rất dốc, khe vực sâu trung bình cỡ 2000 mét, rất nhiều nơi gần như vuông góc, đặc biệt khi tới gần bờ sông thì phần lớn sườn dốc đều ở 40, 50 độ trở lên, chỗ dốc 70, 80 độ cũng không hiếm thấy, nhiều mỏm đá phẳng lì dốc đứng giống như bị dao tước qua, bên dưới những mỏm đá này là nước sông chảy xiết, đoàn người thường xuyên phải dùng dây thừng leo núi mới có thể vượt qua được.
Trương Tịch Nhan cũng tìm thấy ký hiệu mà năm đó ba nàng vào núi tìm Liễu Vũ lưu lại, trong lòng vô lực chửi thề hành vi thám hiểm tìm chết ở những địa phương như thế này của đám dân phượt và Liễu Vũ.
Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi xác thối như có như không, theo sườn dốc trượt xuống, phát hiện một cái xác đã phân hủy nghiêm trọng sắp biến thành xương trắng bị kẹt ở một khe đá, cái xác này vặn vẹo một cách bất thường, rõ ràng là bị trượt chân rơi từ trên cao xuống mà chết.
Giáo sư Trình cũng trượt xuống, ông nhìn mức độ phân hủy và bộ quần áo mùa hè của cái xác, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dựa theo mức độ phân hủy và cách ăn mặc này, rất có thể đây là thôn dân năm đó vào núi tham gia tìm kiếm tung tích của Liễu Vũ.
Đội cứu hộ suy xét đến việc còn phải tiếp tục đi tìm người, nên sau khi xem xét cái xác thì đánh dấu nơi phát hiện lên trên bản đồ, quyết định sau khi trở ra sẽ đến đây đem người này mang về, bọn họ tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.
Ven đường, bọn họ thỉnh thoảng phát hiện rác thải sinh hoạt và chất thải cơ thể của nhóm sinh viên lưu lại, việc này cung cấp không ít manh mối có giá trị cho việc tìm kiếm.
Đường núi ban đêm khó đi, mức độ nguy hiểm rất cao, trời vừa sập tối bọn họ liền tìm một nơi tương đối bằng phẳng để hạ trại.
Đi một ngày, đoàn người vừa mệt vừa đói, bọn họ đơn giản đi lấy ít nước đem tinh lọc qua dụng cụ lọc nước rồi nấu sôi, cho mọi người uống bổ sung nước, ăn xong lương khô, an bài tốt người trực ca đêm rồi đi ngủ sớm.
Một cái túi ngủ cùng với một tấm lót chống ẩm là đã thành nơi nghỉ ngơi, đội cứu hộ đi rải thuốc xua đuổi côn trùng rắn rết xung quanh, Trương Tịch Nhan cũng đốt một khoanh nhang đuổi trùng gia truyền của mình.
Liễu Vũ mang theo hai vị người miền núi ngủ ở khu vực gần chỗ cắm trại của đoàn người, nơi này ngược chiều gió, cách xa nhang đuổi trùng của Trương Tịch Nhan.
Ba người bọn họ lầm bầm nói thứ ngôn ngữ người khác nghe không hiểu, thỉnh thoảng nhìn về phía đống vật tư và nông cụ đựng trong giỏ, mọi người chỉ nghĩ là bọn họ đang thương lượng cách để đề cao sức sản xuất của bộ lạc nguyên thủy kia, nên cũng không để tâm tới nữa.
Người trực ca đêm chỉ âm thầm phòng bị ba người Liễu Vũ ngáng chân quấy rối nháo sự làm xảy ra tình huống ngoài ý muốn, đối với bọn họ, ba người kia nếu chỉ là nói chuyện phiếm bái thần này nọ, bọn họ sẽ tận lực không quấy rầy.
Một đêm bình yên vô sự, đội cứu hộ tiếp tục xuất phát. Lúc này lộ tuyến đã lệch khỏi quỹ đạo mà đội thám hiểm của Liễu Vũ dự định đi lúc ban đầu, xác thực mà nói thì lộ tuyến này đã lệch ra khỏi hướng đi về khe vực, mà đi sâu vào bên trong núi.
Giáo sư Trình và nhóm nghiên cứu khoa học đều rất tò mò vì sao lúc trước đội thám hiểm của Liễu Vũ lại thay đổi lộ tuyến như vậy, hỏi Liễu Vũ thì Liễu Vũ chỉ nói là do người dẫn đoàn quyết định, cô không biết.
Chuyện này, Trương Tịch Nhan một chữ cũng không tin.
Tính cách của Liễu Vũ vốn không phải là một người mù quáng nghe theo ý kiến của người khác. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho bọn họ phải lâm thời thay đổi lộ tuyến.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm tấm bản đồ vẽ tay mà giáo sư Trình đưa cho nàng nửa ngày, sau đó quay sang nhìn Liễu Vũ, hỏi:
"Bức ảnh mà cô gửi cho tôi được chụp ở đâu vậy?"
Liễu Vũ mờ mịt hỏi: Bức ảnh nào?
Trương Tịch Nhan lấy điện thoại được cất kỹ trong túi chống nước, nhìn thấy không có tín hiệu di động, sau đó mới mở email tìm bức ảnh trong cái mail cuối cùng Liễu Vũ gửi cho nàng, đưa điện thoại sang cho Liễu Vũ nhìn rồi nói: Là bức ảnh này đây.
Liễu Vũ cẩn thận nhìn bức ảnh và nội dung email, đáp: Không nhớ rõ.
Trương Tịch Nhan đưa điện thoại cho giáo sư Trình và nhóm nghiên cứu đang tò mò kia nhìn thử, nói: "Bức ảnh này được chụp trước khi Liễu Vũ và nhóm thám hiểm xảy ra chuyện, email này được gửi vào thời gian trước khi bọn họ xảy ra chuyện, khi đó chắc bọn họ vẫn còn ở trong núi.
Trong ảnh chụp có một trụ đồ đằng, hẳn là tế đàn của bộ lạc Hoa Tế, nói cách khác, lúc đó bọn họ hẳn là đã đến rất gần nơi ở của bộ lạc Hoa Tế. Nhưng bọn họ ở gần bộ lạc Hoa Tế như vậy thì lấy đâu ra tín hiệu để gửi email?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!