Đối với việc này, giáo sư Trình chỉ có một loại cảm giác rằng
"chuyện nó hẳn phải như thế". Nếu Liễu Vũ không đòi hỏi gì cả, thành thành thật thật dắt bọn họ vào núi, ông mới nên lo lắng.
Liễu Vũ chỉ muốn bọn họ cấp cho mấy phần chính sách giúp đỡ hỗ trợ hộ nghèo thôi, quả thực là kinh hỉ đối với bọn họ.
Vân Nam có không ít thôn trại sống ngăn cách với thế giới bên ngoài như bộ lạc Hoa Tế, bọn họ có nét văn hóa và truyền thống riêng của chính mình, không giao tiếp với ngoại giới, trong đó biểu hiện rõ ràng nhất chính là những tộc người Dã Miêu.
Tộc người Dã Miêu khác hoàn toàn với tộc người Miêu Thuần đã dung hợp một phần hoặc hoàn toàn với văn hóa của người Hán, mấy năm nay trọng điểm công tác của các bộ ngành là
"giúp Dã Miêu xuống núi", gồm các hoạt động xóa đói giảm nghèo, nâng cao giáo dục, sắp xếp công việc cho tộc người này.
Cũng may theo xã hội phát triển, sinh hoạt dưới chân núi tốt hơn rất nhiều so với trên núi, cho nên càng ngày càng có nhiều Dã Miêu xuống núi hòa nhập với xã hội.
Liễu Vũ muốn có được chính sách hỗ trợ hộ nghèo, bọn họ còn mừng không kịp nữa là, nếu cô ấy muốn trốn trong núi sâu rừng già tiếp tục cuộc sống ngăn cách với con người và xã hội hiện đại thì bọn họ mới không biết nên kiếm chỗ nào ngồi khóc.
Đương nhiên là cái khả năng này cũng không lớn lắm, Liễu Vũ vốn dĩ sinh ra và lớn lên trong xã hội văn minh, mặc dù có bệnh tâm thần nhân cách phân liệt cho rằng bản thân mình là thần của bộ lạc Hoa Tế đi chăng nữa, thì cô nàng phú nhị đại lá ngọc cành vàng này cũng không thể nào chịu nổi cuộc sống khổ cực trong núi sâu, chỉ từ việc hai năm nay cô liều mạng kiếm tiền giúp hai ông lão Miêu tộc kia mở trại chăn nuôi, còn mua đất cho hai ông này gieo trồng dược liệu là có thể nhìn ra ý muốn của cô rồi, chẳng qua là do kỹ thuật không tốt, khí hậu không phù hợp, làm cái gì đổ bể cái đó, hơn mười triệu tệ tiền vốn giống như ném chơi vào trong nước, không kịp nổi lên hai cái gợn sóng đã chìm mất tăm mất tích.
Giáo sư Mã của tổ nghiên cứu khoa học nói: "Không chỉ cấp chính sách hỗ trợ người nghèo cho các cô, mà còn dạy cho các cô kỹ thuật để chăn nuôi gieo trồng.
Bọn họ nếu nguyện ý đi ra khỏi núi sâu rừng già để hòa nhập với xã hội hiện đại, thì đây là chuyện tốt cho cả đôi đàng, chính phủ vô cùng nguyện ý toàn lực hỗ trợ và giúp đỡ, cho dù chỉ là chính sách giúp đỡ người nghèo nhưng tiểu tổ chúng tôi vẫn phải vào núi, có lưu trình cần phải làm, báo cáo cần phải viết, đây cũng là lý do chúng tôi muốn cùng vào núi làm công tác.
"Ông nói xong, rút giấy chứng nhận công tác đưa cho Liễu Vũ xem, bảo đảm với Liễu Vũ rằng ông nhất định sẽ xin được chính sách giúp đỡ hộ nghèo cho cô. Liễu Vũ mỉm cười, nói:"Đây chỉ là lời nói từ một phía của các người thôi, vẫn sẽ có nguy cơ nảy sinh biến số. Lỡ như các người làm công tác nghiên cứu này nọ xong rồi đổi ý thì sao? Tôi còn có thể đuổi tới cơ quan của người đứng đó cãi lý à?
Đến cơ quan của các người rồi, tôi mà dám quậy, các người liền kêu bảo vệ còng đầu tôi a! Hừ!Giáo sư Trình nói:Nghiên cứu khoa học chỉ là thuận tiện thôi, cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.
"Hai vị phụ huynh kia cũng tham gia góp lời thúc giục Liễu Vũ, vào núi cứu người quan trọng hơn, con trai của bọn họ vẫn còn ở trong núi kia kìa. Liễu Vũ dầu muối không ăn:"Cũng đâu phải là con trai của tôi ở trong núi.
"Cô yêu cầu đội cứu viện giảm một nửa nhân số, tốt nhất chỉ giữ lại mười người, đội nghiên cứu khoa học giữ hai người, hai vị phụ huynh kia đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân, cho ở lại hết. Cô nói:"Khi nào chính sách giúp đỡ hộ nghèo được thông qua, thì lúc đó tôi sẽ toàn lực phối hợp với các người, còn bây giờ nha, nhiều nhất là đưa các người đi vào nhìn ngắm một vòng, muốn thêm nữa thì không có đâu."
Giáo sư Trình và giáo sư Mã đứng cò kè mặc cả với Liễu Vũ, nhân viên bên đội cứu hộ tuyệt đối không thể giảm bớt, lỡ như mấy sinh viên kia thật sự xảy ra chuyện, tìm được người rồi thì phải có nhân lực phụ trách khiêng họ ra nữa, đội nghiên cứu khoa học cũng không thể giảm bớt.
Giáo sư Trình không nói chi xa, chỉ nói cho Liễu Vũ rằng đợt vào núi cứu hộ lần này là bên trường đại học của ông ra một nửa kinh phí, người nào bỏ tiền thì người đó được làm bố thiên hạ!
Hai bên trả giá tới trả giá lui, cuối cùng thống nhất ý kiến để cho hai vị phụ huynh kia ở lại.
Hai vị phụ huynh trăm cay nghìn đắng chạy theo tới chỗ này, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, sợ mấy người trong nhóm cứu hộ chỉ đi tìm kiếm qua loa lấy lệ chứ không thực sự dốc sức tìm kiếm, lại nhìn đến bộ dáng của Liễu Vũ, là người dẫn đường nhưng không hề đem mạng người để trong lòng, bọn họ nhất quyết không chịu lưu lại, đương trường náo loạn lên.
Liễu Vũ lạnh lùng thốt một câu:
"Hai người nếu muốn đi theo, vậy thì có chết tôi cũng mặc kệ chôn." Cô không hề che giấu sự ác ý của mình.
Bất quá, hầu như không ai đem lời mà Liễu Vũ vừa nói để ở trong lòng, rốt cuộc còn có hai viên cảnh sát có súng trong tay, mấy tay kiểm lâm sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn cả cảnh sát bình thường, dám làm trò hành hung người khác trước mặt bọn họ, coi chừng bọn họ hạ gục tại chỗ.
Vị phụ huynh nữ đang nổi nóng, nghe thấy lời của Liễu Vũ càng tức giận hơn, bà ta tiến tới hai bước, la hét:
"Có bản lĩnh thì bây giờ cô đánh chết chúng tôi thử xem."
Vị phụ huynh nam nói:
"Liễu tiểu thư, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, cô nói như vậy, tôi thực hoài nghi động cơ của cô đó."
Trương Tịch Nhan: ... Nàng im lặng câm nín nhìn hai vị phụ huynh kia, thật là... sống lâu dài thêm kiến thức nha. Bọn họ còn đang cầu xin Liễu Vũ vào núi cứu người, thế mà lại dám đấu võ mồm cùng Liễu Vũ cái bà điên nhân cách phân liệt lòng dạ hẹp hòi này.
Đại não của Liễu Vũ đã bị cổ trùng ảnh hưởng, hiện tại có thể còn tự giác xác định bản thân cô ta là con người chứ không phải con sâu, thì đã xem như cô ta có thần kinh thép rồi.
Đừng nói là Liễu Vũ dám giết người hay không, ngày nào đó cô ta ăn thịt người sống luôn thì cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn. Hai người này sống trong thành thị quá lâu, tưởng muốn lớn giọng với ai thì lớn giọng, họ cho rằng ai trên đời này cũng có thể dung túng cho họ càn quấy chắc?
Loại người dắt đao bên hông, chỉ cần bị chọc cho nóng nảy là có thể rút đao ra chém người liền ngay và lập tức, bên cạnh Liễu Vũ vừa vặn đứng hai cái kia kìa. Bà ta muốn buông lời hung ác mà cũng không biết chọn người nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!