Trương Tịch Nhan mở cửa mới phát hiện bên ngoài không chỉ có một mình Liễu Vũ, cách Liễu Vũ hai ba mét còn có hai nhóm người khác.
Một nhóm là hai ông già hơn tám mươi tuổi ăn mặc còn lố lăng hơn cả nàng, da dẻ của hai ông này được phủ kín hình xăm, cổ và cổ tay, mắt cá chân đều đeo trang sức làm từ xương cốt, quần áo lòe loẹt nhiều màu sắc, thoạt nhìn có vẻ trông giống mấy người chuyên nhảy đại thần*, nhưng thực tế thì chính là nhảy đại thần.
Kiểu dáng quần áo và trang sức làm bằng xương của họ có chút không giống nhau, có vẻ là không cùng một chức vị, nhưng nhìn cách ăn mặc hoa lệ long trọng này thì có thể xác nhận thân phận và địa vị của họ trong bộ tộc hẳn là rất cao.
Nhóm còn lại có năm người, trong đó có một người nàng biết, là tài xế riêng của Liễu Vũ, bốn người còn lại ăn mặc như vệ sĩ.
*Nhảy đại thần: một nét văn hóa của Vu giáo, người sống dùng để câu thông với người chết thông qua điệu nhảy. Mình thấy nhảy đại thần khá giống với nét văn hóa hầu đồng trong tín ngưỡng thờ Mẫu í.
Nàng liếc mắt nhìn cây phất trần trên tay mình, không chút nghi ngờ bản thân sẽ không thể nào combat lại nhóm người này, vì thế nàng vung cây phất trần lên cho nó rũ bên cánh tay, bày ra bộ dáng tiên phong đạo cốt, hỏi:
"Khuya khoắt, có việc gì?"
Tầm mắt của Liễu Vũ dừng trên cây phất trần vài giây mới dời đi, tổng cảm thấy nơi nào quái quái nhưng lại không biết quái chỗ nào. Cô mỉm cười nói: Lại! Gặp! Nha!
Trương Tịch Nhan nắm chặt cây phất trần trong tay, cười giả lả! Nếu Liễu Vũ mang ít người lại một nửa thì cây phất trần trong tay nàng nhất định phải âu yếm cái mặt của Liễu Vũ một phen.
Liễu Vũ đắc ý nhếch nhếch cằm, đi vào bên trong đạo quan rồi hỏi:
"Xếp hành lý xong hết chưa?" Lúc đi ngang qua Trương Tịch Nhan cô còn cố ý duỗi tay nhéo cằm Trương Tịch Nhan một cái, bị Trương Tịch Nhan dùng cây phất trần hất ra.
Cô cười tủm tỉm lộ ra ý đồ xấu xa như có như không, nói:
"Em gái xinh đẹp, đừng trách chị đây không nhắc nhở em, hiện tại hối hận vẫn còn kịp nha." Cô nhìn nhìn cây phất trần, cuối cùng cũng hiểu ra chỗ quái quái là gì. Ha hả, Trương Tịch Nhan đi mở cửa cho cô mà còn mang theo vũ khí ha.
Không phải là cô xem thường người khác, nhưng cô thật sự rất muốn hỏi Trương Tịch Nhan một chút, tay chân lẻo khoẻo như nàng ấy thì đánh thắng được ai chứ?
Trương Tịch Nhan không ngăn Liễu Vũ lại được, nhưng tay lanh mắt lẹ đem những người còn lại nhốt ở bên ngoài. Nàng lo lắng Liễu Vũ sẽ mở cửa cho đám người kia nên dùng chìa khóa khóa luôn cửa lại.
Liễu Vũ: ... Cô túm lấy cổ áo của mình, ra vẻ kinh hoàng hỏi:
"Cô... cô đóng cửa lại muốn làm gì tôi?"
Thảo mai! Trương Tịch Nhan ném cho Liễu Vũ hai chữ rồi bỏ vào trong nhà.
Liễu Vũ cảm thấy thảo mai vẫn còn dễ nghe hơn là bệnh tâm thần, nên không thèm chấp nhặt với Trương Tịch Nhan.
Liễu
- thần của của bộ lạc Hoa Tế
- Vũ, cảm thấy bản thân mình sắp được áo gấm về làng, trên mặt xuân phong đắc ý, hơn nữa còn mặt dày vô sỉ tò tò đi theo vào phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, sau khi nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Trương Tịch Nhan thì lại túm túm cổ áo của mình, ngượng ngùng thảo mai nói:
"Kỳ thật, nếu cô muốn làm cái gì đó với tôi thì cũng không phải là không được."
Trương Tịch Nhan: ... Muốn ói quá bà nội! Nàng lười phản ứng Liễu Vũ, đi đến kiểm kê hành lý của mình một lần nữa để đảm bảo không có chút sai sót nào, nàng là vào núi cứu người, không phải đi du lịch, trừ bỏ vật dụng sinh hoạt cá nhân thì còn lại đều là đồ dùng sinh tồn thiết yếu.
Lúc nàng đang kiểm tra pháp khí, bỗng nhiên nhìn thấy kim la bàn khẽ run lên, chỉ về phía Liễu Vũ. Nàng cầm lấy la bàn, xoay người thay đổi phương hướng, kim la bàn cũng chuyển động theo, sau đó vẫn như cũ chỉ về phía Liễu Vũ, chuẩn xác, không lệch một li.
Trương Tịch Nhan sợ tới mức lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, trong lòng kêu gào tự trấn an bản thân:
"Không phải quỷ, không phải quỷ, không phải quỷ." Điều quan trọng phải cường điệu nói ba lần, đây là do từ trường có vấn đề!
Chính xác mà nói là do từ trường trên người Liễu Vũ có vấn đề, nếu ở vào thời cổ đại thì người ta khẳng định sẽ cho rằng Liễu Vũ bị quỷ hoặc yêu bám vào người, nhưng hiện tại dùng khoa học để giải thích thì có lẽ là do trên người Liễu Vũ có đồ vật gì đó ảnh hưởng đến từ trường xung quanh.
Tất nhiên trăm phần trăm không phải do nam châm rồi.
Là Hoặc Âm Cổ hay là cái gì khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!