Chương 49: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan vừa kéo cửa sau xe ra thì phát hiện bầu không khí trong xe có chút quái dị, Liễu Vũ đầy mặt ủy khuất nhìn ba của nàng, ba của nàng thì vẻ mặt ghét bỏ bộ dáng như thể cô có cửa chắc, hoàn toàn chướng mắt Liễu Vũ. Lão Lỗ nắm chặt tay lái mắt nhìn thẳng:

Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không biết. Nàng ngồi vào xe, đóng cửa lại rồi hỏi: Làm sao vậy?

Ông Trương Trường Thọ nhìn Liễu Vũ, nói:

"Con ngon thì lặp lại những gì vừa mới nói lúc nãy xem."

Liễu Vũ nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng mình lại, một chữ cũng không chịu nói, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Tịch Nhan, bộ dáng vô cùng đáng thương.

Ông Trương Trường Thọ cười lạnh:

Nha, thì ra là đồ hai mặt. Lời Liễu Vũ nói ra, tới một sợi tóc ông cũng không tin. Liễu Vũ nói bản thân gieo tình cổ cho Trương Tịch Nha, chứ không phải Hoa Thần Cổ. Liễu Vũ thích Trương Tịch Nhan?

Nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch của con bé này mà xem, con gái bảo bối của ông làm sao có thể nhìn trúng được cơ chứ.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Liễu Vũ liền đoán được là chuyện như thế nào, nàng nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, kêu Lão Lỗ lái xe về nhà.

Ông Trương Trường Thọ đem lời mà Liễu Vũ nói với ông lúc nãy nói cho Trương Tịch Nhan nghe.

Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu: Thích là thật, nhưng hạ cổ không phải tôi.

Đối với ánh mắt cầu cứu của Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan vờ như không thấy, nàng chỉ chăm chú trang điểm lại. Sắc mặt nàng không tốt, sợ về đến nhà sẽ dọa mẹ nàng hết hồn, dùng phấn nền che che một chút. Mẹ nàng chỉ là người bình thường, trang điểm nhẹ là có thể lừa gạt qua đi.

Mẹ nàng vừa nhìn thấy nàng liền hỏi:

"Sao về tới Côn Minh mà không thèm về nhà, còn ra khách sạn ở nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Trương Tịch Nhan đáp:

"Không có ạ, bệnh tình của Liễu Vũ lại tăng thêm, con sợ cô ấy dọa đến mẹ."

Liễu Vũ đang cúi đầu cởi giày, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Tịch Nhan, nếu không phải ông Trương Trường Thọ còn đang ở chỗ này, cô nhất định thể nào cũng phải nhào lên cào hai cái cho mặt nàng nở hoa.

Bà Trương nghe vậy, vội vàng vỗ vỗ Trương Tịch Nhan: Đừng có nói bừa. Bà cười nói với Liễu Vũ:

"Mẹ nhìn Tiểu Vũ tinh thần rất tốt mà. Vào nhà ngồi đi con, đừng chấp nhặt với chị Tịch Nhan của con nha."

Liễu Vũ cười ngọt ngào với bà Trương, ngoan ngoãn thưa: Con chào dì Du ạ. Bà Trương họ Du, tên Du Mẫn.

Bà Trương nói:

"Ngoan quá, mau đi rửa tay ăn cơm, đồ ăn đã làm xong hết rồi." Sau đó bà giới thiệu chị dâu Quách Yên của Trương Tịch Nhan cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ lúc giả vờ ngoan là thật sự ngoan, miệng ngọt vô cùng, có cô ở, một bữa cơm ăn đến vô cùng náo nhiệt, bà Trương và chị dâu đều cảm thấy cô không giống bệnh tâm thần chút nào.

Trương Tịch Nhan an an tĩnh tĩnh ăn cơm, ngẫu nhiên đáp lời vài câu với ba mẹ và chị dâu. Từ trước đến nay nàng vốn ít nói, mọi người cũng đã quen.

Nàng ăn cơm xong, nói với Quách Yên:

"Chị dâu, phiền chị dọn phòng khách cho Liễu Vũ, tụi em ở lại hai ngày rồi đi." Nàng quay sang nói với ông Trương Trường Thọ:

"Ba, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi ạ." Thấy Liễu Vũ đứng dậy muốn đi theo, nàng ngăn lại:

"Cô cứ tự nhiên như ở nhà."

Thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

Liễu Vũ hơi hơi mỉm cười, chạy đến bên người mẹ vợ tương lai xum xoe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!