Cảm giác đau đớn dày đặc từ trong não liên tục lan tràn đến da đầu rồi khuếch tán ra toàn thân, giống như có muôn vàn độc trùng và đàn kiến bò lên người nàng, bắt đầu gặ/m cắn từ làn da bên ngoài cho đến thịt và xương cốt bên trong.
Nàng vừa đau vừa ngứa vừa tê dại, chết đi sống lại, nhưng ý thức vô cùng rõ ràng, thật giống như có người muốn nàng phải thanh tỉnh để chịu đựng điều này.
Trương Tịch Nhan nghĩ đến bà nội ba của nàng, có phải bà cũng bị trúng cổ như thế này hay không, cuối cùng gầy đến nỗi chỉ còn lại một tầng da bọc bên ngoài mớ xương cốt.
Liễu Vũ quay trở lại, không thấy Trương Tịch Nhan đâu, cô cho rằng Trương Tịch Nhan là đi vào phòng cất hành lý nên nói với Lê Vị:
"Lê tổng, cô vui lòng đợi tôi một lúc, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại."
Cô đi vào trong nhà trúc, không thấy Trương Tịch Nhan, cũng không thấy hành lý của nàng, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cô đi hỏi thôn dân, nhưng ai cũng tỏ vẻ chưa gặp qua Trương đạo trưởng, có người còn thực kinh ngạc: Trương đạo trưởng có tới đây sao?
Trương Tịch Nhan không có tới đây sao?
Ảo giác? Liễu Vũ chạy đến hỏi những người vừa vào thôn thu mua xà trùng, ai cũng tỏ vẻ chưa gặp qua Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ: Mình thật sự xuất hiện ảo giác à?
Cô quay trở lại sân phơi, hỏi Lê Vị:
"Lê tổng, có nhìn thấy Trương Tịch Nhan không?"
Lê Vị hỏi lại cô:
"Ai? Đó là người nào vậy?"
Liễu Vũ:??? Thật sự bị ảo giác à? Cô nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Không có gì, không ai hết." Ảo giác sao? Không có khả năng nha. Vừa rồi cô còn đi đến nhà bếp kêu người chuẩn bị ba phần ăn, Trương Thập Tam có tới mà.
Cô chưa từ bỏ ý định, đi vòng quanh thôn tìm kiếm từ trong ra ngoài hai vòng, xác thật không tìm được Trương Tịch Nhan, không thể không chấp nhận sự thật rằng bản thân bị ảo giác.
Cô vừa đi về phía nhà trúc vừa nói:
"Mình nhất định là bị điên rồi."
Lê Vị nở nụ cười nhạt nhẽo, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Trương Tịch Nhan đang thống khổ bất kham nằm cuộn tròn trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Liễu Vũ đang có chút tâm thần không yên.
Liễu Vũ bấm đốt ngón tay tính thời gian, dựa theo ngày tháng, hiện tại Trương Tịch Nhan đáng lẽ phải tới đây rồi chứ.
Lê Vị đột nhiên hỏi một câu:
"Vì sao cô lại muốn bồi Trương Tịch Nhan vào trong núi tìm dược liệu vậy?"
Liễu Vũ vô thức đáp lại:
"Bồi tội nha, tôi làm nàng bị lưu lại mấy vết sẹo trên người, nếu tôi giúp nàng tìm đủ dược liệu, nàng chắc sẽ không trách tôi nữa." Cô nói xong, chợt thấy có dị, hỏi:
"Vừa nãy tôi mới nói cái gì vậy?"
Lê Vị hỏi ngược lại:
"Cái gì? Liễu tổng có tâm sự à?"
Liễu Vũ đáp: Không có. Cô mời Lê Vị ăn dưa hấu, Lê Vị cười cười nói: No rồi. Nàng ấy đứng dậy bước ra khỏi sân phơi, rời đi.
Đau đớn trên người Trương Tịch Nhan bỗng nhiên tiêu tán. Nàng thoát lực nằm trên mặt đất, biết chính mình lại vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Liễu Vũ chinh lăng ngồi ngay tại chỗ, qua một lúc lâu sau, cô nghe thấy có tiếng động liền quay đầu lại, thấy Trương Tịch Nhan mồ hôi ướt đẫm xuất hiện ở bên cạnh, sau lưng đeo balo leo núi, tóc và đạo bào ướt sũng. Mặt cô hiện lên mấy dấu??? Mùa hè đi đường quả thật có chút nóng ha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!