Chương 42: (Vô Đề)

Liễu

- thần của bộ lạc Hoa Tế căng da đầu tiếp tục tiến hành hiến tế vụ thu dưới ánh nhìn chăm chú của ba mẹ.

Buổi lễ hiến tế này còn có hai giai đoạn quan trọng chưa được tiến hành, một cái là thần của bộ lạc Hoa Tế sẽ ban phúc, một cái là tiệc tối bên lửa trại. Tiệc tối là giai đoạn cuối cùng, vừa hát vừa múa vừa ăn uống cũng không có vấn đề gì, cái khó là giai đoạn thần của bộ lạc Hoa Tế ban phúc.

Ở trong mắt các thôn dân, thần của bộ lạc Hoa Tế ban phúc chính là phúc lợi, phù hộ cho bọn họ bình an khỏe mạnh, nhưng trên thực tế thao tác lại là: các thôn dân sinh hoạt ở nơi khỉ ho cò gáy, thực dễ dàng bị độc trùng gây ra vết thương và cảm nhiễm các loại ký sinh trùng, nếu lỡ vào nhầm địa phương nào đó còn sẽ bị một ít dị thú hung mãnh tấn công.

Vì thế mỗi nào vào mùa xuân tiết Kinh Trập và mùa thu thu hoạch vụ mùa thì sẽ cử hành hiến tế để cho Hoa Thần Cổ loại bỏ ký sinh trùng trong cơ thể các thôn dân – kỳ thật chính là để cho Hoa Thần Cổ ăn luôn mớ ký sinh trùng, đồng thời phóng xuất ra một loại kích thích tố giúp tăng cường sức đề kháng và lưu lại hương vị Hoa Thần Cổ trên người bọn họ, tận lực làm cho bọn họ tránh khỏi việc bị độc trùng và dã thú tập kích.

Vấn đề lớn nhất của giai đoạn này là Liễu Vũ phải phóng thích Hoa Thần Cổ, làm cho nó giống như một đám sương, hoặc một đám cánh hoa bay len lỏi vào các thôn dân, này ở trong mắt các thôn dân tuyệt đối là thần tích, nhưng hình ảnh Liễu Vũ mặc áo lông gà ở trong mắt ba mẹ cô và người trong nghề như Trương Tịch Nhan, cái đệt, hình ảnh kia quả thật vừa đáng sợ vừa đáng thẹn, về sau vô pháp gặp người, tới ba mẹ cô cũng không dám nhìn thẳng.

Liễu Vũ rất muốn nói, bộ lạc hiến tế, người ngoài không được phép tham quan, hoặc là kêu ai đó mời ba mẹ cô và Trương Tịch Nhan đi vào nhà trúc của cô uống trà cũng được nha. Nhưng mà, bộ lạc Hoa Tế ngăn cách với thế giới bên ngoài mấy ngàn năm, các thôn dân căn bản không có khái niệm này.

Người ngoài sẽ không vào được trong thôn, nhưng đã đi vào trong thôn thì không phải là người ngoài, ít nhất ba mẹ cô và Trương Tịch Nhan đều là khách quý, như thế nào có thể chậm trễ tiếp đãi khách quý cơ chứ.

Liễu Vũ nghĩ như vậy, tộc trưởng và thiếu tư tế liền chứng thực suy nghĩ của cô, bọn họ mời ba mẹ cô và Trương Tịch Nhan đi đến phía trước đội ngũ tiếp thu sự chúc phúc của thần.

Đây là lễ đãi khách cấp bậc tối cao của bộ lạc, không gì sánh nổi — thiếu tư tế nhường vị trí của anh ta, bình thường anh ta đều là người đứng đằng trước để tiếp thu ban phúc.

Nếu bỏ dở hoạt động hiến tế sẽ khiến cho các thôn dân khủng hoảng, thậm chí có khả năng làm mọi người hiểu lầm rằng bọn họ đã xúc phạm tới cô do đó sẽ làm ra những hành động tiêu cực, Liễu Vũ chỉ có thể tiếp tục tiến hành theo nghi thức bình thường, chúc phúc cho ba mẹ cô, Trương Tịch Nhan, những vệ sĩ đi cùng và các thôn dân.

Cô giơ hai tay lên cao lấy ra một bộ tư thế Ta chính là thần, cao giọng xướng niệm chú ngữ cổ xưa dùng để chúc phúc

- kỳ thật chính là những lời nói cát tường, sau đó phóng xuất Hoa Thần Cổ ra ngoài.

Động tác và chú ngữ hiến tế của cô chỉ là làm màu làm mè bên ngoài, hàng nóng thực sự chính là Hoa Thần Cổ, nhưng vì duy trì thần cách, duy trì sự tín ngưỡng của các thôn dân đối với cô, cho nên mới phải ra vẻ chứng tỏ uy phong, nhưng là... trong mắt các thôn dân hình tượng của cô vô cùng cao thượng, nhưng trong mắt ba mẹ cô và Trương Tịch Nhan thì chắc không được cao như thế.

Các thôn dân đều quỳ, đầu cúi sát đất cúng bái. Trương Tịch Nhan mặt vô biểu tình nhìn cô, nếu một hai phải cấp cho Trương Tịch Nhan một cái biểu tình tương xứng thì đại khái sẽ là: Tôi liền đứng ở đây lẳng lặng nhìn cái con bệnh tâm thần kia diễn.

Biểu tình của mẹ cô là: Con gái, con làm sao vậy?

Sao con lại điên nữa rồi? Con đây là đang làm cái gì? Có phải con đang học ma thuật không?

Biểu tình của ông Liễu Sĩ Tắc tương đối phức tạp, còn quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, biểu cảm một lời khó nói hết.

Liễu Vũ đại khái có thể đọc hiểu ý tưởng của ba cô: Chúng ta là người làm ăn đứng đắn, con đừng có mà dùng cái loại tẩy não bán hàng đa cấp kiểu tà giáo linh tinh như vậy chứ...

Đến nỗi mấy người vệ sĩ, Liễu Vũ đều không nghĩ đi nhìn biểu tình của bọn họ, dù sao cũng chắc chắn là đủ mọi màu sắc đặc biệt đẹp, có người còn duỗi tay đi bắt cánh hoa của Hoa Thần Cổ.

Liễu Vũ hoàn thành việc chúc phúc cho các thôn dân, đích thân châm lửa đốt cháy đống lửa trại thật lớn ở giữa quảng trường, sau đó các thôn dân giơ cây đuốc, nâng thần kiệu

- cũng chính là chiếc cáng tre được trang trí đến xinh xinh đẹp đẹp bằng hoa tươi đi vòng quanh thôn, đến những nơi mà thôn dân thường xuyên làm việc, đi lại, đây cũng là một cách ban phúc của thần, là cách mà thần chúc phúc cho thổ địa nơi bọn họ sinh sản và làm việc, phù hộ cho bọn họ không bị sâu trùng phá hư mùa màng, kỳ thật chính là đi đuổi trùng giảm bớt sâu bệnh cho cây ăn quả và hoa màu.

Liễu Vũ hóa thành bình thuốc trừ sâu hình người được nâng bằng cáng tre đi khắp thôn, ba mẹ của cô, Trương Tịch Nhan và mấy người vệ sĩ được thiếu tư tế và tộc trưởng nhiệt tình mời đi theo hai bên. Hai mắt Liễu Vũ nhìn thẳng, tướng mạo trang nghiêm, nhưng nội tâm lại gào thét:

Con mẹ nó thật không còn mặt mũi để sống nữa.

Cô rơi vào trạng thái tự kỷ!

Rốt cuộc, các thôn dân cũng hoàn thành lễ hiến tế, đem cô nâng trở về Thần Điện

- chính là căn nhà trúc cô ở.

Liễu Vũ bước xuống cáng tre, rất là uy nghiêm phân phó tộc trưởng chiêu đãi mấy người vệ sĩ mà ba mẹ cô mang đến rồi kêu bọn họ giải tán, trong lúc bọn họ còn cung kính cúi đầu quỳ lạy thì cô dùng lễ đối đãi khách quý mời ba mẹ và Trương Tịch Nhan đi vào bên trong nhà trúc của mình.

Cô chờ các thôn dân xoay người rời đi, bằng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, kéo bức màn làm từ trúc xuống che cửa sổ, hỏi:

"Ây dô, sao mọi người lại đến vào lúc này chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!