Chương 40: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan ở khách sạn ngủ thẳng một giấc đến tự nhiên tỉnh, chờ thêm một thời gian nhưng vẫn chưa thấy giáo sư Mã chuyển tiền hoặc gọi điện thoại lại cho nàng, vì vậy không ở lại thêm nữa, trực tiếp cùng Lão Lỗ quay trở về Côn Minh.

Nàng và Lão Lỗ đi đến văn phòng của Trương Hi Minh, dựa theo cách vay tiền và trả lãi của người bình thường vay một khoản tiền từ bà nội ba, lấy danh nghĩa của nàng mượn cho văn phòng.

Số tiền lúc trước nàng ứng ra và số tiền vay hiện tại đều được ghi vào sổ sách rõ ràng, chờ sau này văn phòng có tiền sẽ trả lại sau.

Nàng nói với Lão Lỗ:

"Kết khoản cho nhóm tiểu nhị số tiền công còn lại, bên giáo sư Mã cứ dựa theo nợ khó đòi mà tính."

Dựa theo nợ khó đòi tính, đó chính là không cần tiền nữa. Trương gia bị mất đôi chân, đại sư Trương Trường Thọ công lực hoàn toàn bị phế, tình huống như vậy tên họ Mã kia không chỉ muốn quỵt nợ mà còn đòi bồi thường ngược lại, thậm chí còn tìm nhân viên nhà nước tới đối phó bọn họ, nửa điểm đường sống và đường lui cũng không thèm lưu.

Cô chủ nếu không giở ra một chút thủ đoạn, sau này ai cũng sẽ nghĩ nàng dễ khi dễ, chuyện làm ăn không làm được, thủ hạ cũng không quản được.

Giáo sư Mã thấy Trương Hi Minh tàn tật, Trương Trường Thọ phế đi, hiện giờ người đứng ra chủ sự là một nha đầu miệng còn hôi sữa như Trương Tịch Nhan, ông ta thật sự không đem nàng để vào mắt.

Nha đầu đó thì có thể gánh vác được chuyện gì, lãnh đám người ông ta vào núi, Liễu Vũ chỉ dùng mấy cái bẫy thú là có thể bắt đi mất, nếu không phải Liễu Vũ tha cho nàng một ngựa thì tình huống hiện tại như thế nào còn khó mà nói.

Trong lúc ông ta nằm viện, nha đầu kia hào phóng tiêu tiền như vậy còn không phải là muốn bỏ tiền ra cầu bình an hay sao, muốn dùng đôi câu vài lời là có thể hù dọa được ông ta chắc, vui đùa cái gì vậy.

Ông ta tùy tay cử báo một cái, để cho nha đầu Trương Tịch Nhan kia thức thời một chút, đây là thủ đô a, không phải núi sâu rừng già hoang sơn dã lĩnh, không phải là nơi đám người các nàng có thể xằng bậy.

Ông ta nằm ở nhà chống hai mắt lên, chờ xem nha đầu kia còn có thể chơi ra được cái gì đa dạng, kết quả chờ đến qua luôn kỳ hạn mà nha đầu kia đưa ra vẫn như cũ một mảnh gió êm sóng lặng.

Ông ta gọi điện thoại cho Dân Tông Hiệp thử thăm dò tình huống, bên kia đáp lại rằng:

"Mâu thuẫn tiền bạc nợ nần gì đó thì hai bên tự đi thỏa thuận giải quyết, thỏa thuận không được thì tìm tòa án." Nói xong liền ngắt điện thoại. Nói ngắn gọn chính là Dân Tông Hiệp mặc kệ việc này.

Buổi chiều, giáo sư Trình gọi điện thoại cho ông ta, hỏi ông ta đã trả khoản tiền còn lại cho Trương Tịch Nhan hay chưa.

Giáo sư Mã đáp:

"Lão Trình à, không phải tôi không muốn trả, mà là nhà tài trợ mất tích liên lạc không được, không có tiền."

Ông ta ra vẻ khó xử nói:

"Hiện tại người trẻ tuổi a, tìm tới cửa rồi đưa ra tối hậu thư cho tôi, đe dọa tôi, cậu nói xem đây là chuyện gì chứ."

Trình Côn Minh trầm mặc hai giây, hỏi:

"Trương Tịch Nhan đến tận nhà của anh tìm anh sao?"

Giáo sư Mã đáp: "Đúng rồi, chưa thấy qua ai giống như con bé đó hết, mang theo người tìm tới nhà tôi, thái độ kiêu ngạo ghê gớm, gia hạn cho tôi trước hai giờ chiều nay phải thanh toán phần tiền còn lại, con bé đó không chỉ muốn kết khoản còn lại mà còn muốn tôi trả thêm tiền phạt vi phạm hợp đồng và tiền viện phí nữa chứ, tới phần của cậu cũng tính luôn trên đầu tôi, cậu xem có phải quá đáng hay không.

"Giáo sư Trình lại hỏi:"Anh không trả?

Một phân tiền cũng chưa đưa?Giáo sư Mã nói:Tiền đâu mà đưa.

"Giáo sư Trình lập tức ngắt điện thoại, hai phút sau ông gọi lại nói với giáo sư Mã:"Lão Mã, hiện tại anh lập tức mang theo tiền tới Côn Minh tìm Trương Tịch Nhan nhận lỗi đi, con bé nói trả bao nhiêu thì anh cứ trả bấy nhiêu, con bé nói như thế nào liền như thế đó, anh đừng giở trò chơi đa dạng với nàng.Giáo sư Mã đáp:Giáo sư Trình, tôi thật sự không có tiền, một cắc cũng không có.Trình Côn Minh nói:Con bé tính tình quật cường cố chấp, chưa bao giờ mạnh miệng nói giỡn, nàng nói đó là tối hậu thư, thì đó chính là.

"Ông ngừng một chút rồi nói tiếp:"Vì nhận vụ này của anh, mà anh hai của con bé tàn tật, ba của con bé cũng bị phế đi, nàng đã đích thân tìm đến nhà của anh, chính anh tự suy ngẫm lại cho kỹ đi." Ông nói xong, không đợi giáo sư Mã nói thêm câu nào liền ngắt điện thoại.

Giáo sư Mã hừ cười một tiếng: Đây là đòi nợ giúp cho nha đầu kia chứ gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, giáo sư Mã đã bị tiếng hét bén nhọn của bà vợ làm cho giật mình tỉnh giấc.

Ông ta từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy mắt kính chống quải trượng đi ra khỏi phòng, hỏi: Làm sao vậy? Vừa dứt lời thì nhìn thấy trong nhà chỗ nào cũng có rắn, rết, gián chuột nằm chết la liệt, từ phòng khách lầu một cho đến cầu thang, rồi nguyên hành lang lầu hai nơi nơi đều là.

Ông ta cẩn thận tránh đi những con vật nằm chết trên sàn nhà, nhìn đến lũ cá ông ta nuôi trong hồ nước đều đã ngửa bụng chết queo, cây cỏ trong chậu rụng sạch lá, cả căn nhà bốc mùi tanh tưởi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!