Chương 35: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan bị Liễu Vũ làm cho sợ tới mức giống như con mèo xù lông nhưng lại không chịu nhận bản thân mình nhát cấy, nàng phát ra tiếng hừ lạnh từ xoang mũi, lạnh lùng nói:

"Cô bớt nói mấy chữ đi."

Giường nhỏ, hơn nữa Liễu Vũ còn cố ý tới gần Trương Tịch Nhan, hai người cơ hồ kề sát vào nhau. Liễu Vũ hóa thân thành già dê, hít sâu một hơi, hít lấy hít để mùi hương trên người Trương Tịch Nhan, ngữ khí mờ ám đến không được:

"Bớt nói mấy chữ gì nha?"

Trương Thập Tam thật là thơm, da thịt tỏa ra mùi sữa tắm hòa lẫn với dược vị, làm Liễu Vũ thèm đến muốn cắn một ngụm lên bả vai của Trương Tịch Nhan, khẳng định sẽ giống như cắn vào khối kem tươi ngon.

Trương Tịch Nhan lạnh lẽo nói: Cô thích hố tôi.

Liễu Vũ thấy phủ nhận cũng không tốt cho lắm, vì thế giải thích:

"Làm vậy tương đối có cảm giác thành tựu." Cô nhẹ nhàng cách lớp quần áo bên ngoài liếm một chút đầu vai của Trương Tịch Nhan, nhưng không dám có thêm hành động gì khác, cô sợ Trương Tịch Nhan dùng bùa lam dọng lên đầu mình.

Trương Tịch Nhan hoàn toàn không cảm nhận được hành vi đáng khinh của Liễu Vũ, thấy cô đã an tĩnh lại, nàng tiếp tục nhắm mắt đếm cừu để đi vào giấc ngủ.

Thời tiết giữa hè, cho dù ở trên núi nhưng ban đêm vẫn có chút nóng, nhiệt độ cơ thể của Liễu Vũ lạnh lẽo giống như loài rắn không có một chút độ ấm nào, có thể tạo ra tác dụng giải nhiệt rất tốt. Đây là cái giá phải trả cho việc tu luyện cổ thuật.

Cổ được luyện chế từ độc trùng, mà phần lớn độc trùng đều thích sống ở những nơi âm u lạnh lẽo. Tu luyện cổ thuật, yêu cầu phải luyện hóa cổ thành bản mạng linh cổ, người và cổ hòa hợp thành nhất thể, thể chất sẽ bị cổ làm cho thay đổi.

Nàng từng xem qua bức ảnh khi còn trẻ của bà nội ba, tướng mạo có ít nhất bảy phần tương tự với nàng, nhưng bà nội ba có vẻ ngoài anh khí tươi đẹp hơn rất nhiều, cho dù là ảnh trắng đen cũng không che giấu được phong thái khí chất của bà.

Hiện giờ bà nội ba gầy ốm chỉ còn da bọc xương, đùi còn không to bằng cánh tay của nàng, mặc đạo bào vào cũng không căng nổi quần áo, giống như cái giá treo đồ hình xương khô biết đi, càng đáng sợ hơn chính là khi ngủ không hề nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của bà, lạnh băng giống như một cái xác chết, mỗi ngày còn đặc biệt đúng giờ bất ngờ mở mắt ra, giống như gọi hồn mà kêu:

"Tịch Nhan, dậy đi thôi..." Mỗi lần nàng mở mắt ra đều vĩnh viễn sẽ nhìn thấy bộ xương khô đầu đầy tóc bạc.

Đáng sợ nhất chính là câu nói mà bà nội ba thường treo ở cửa miệng:

"Con lớn lên nhìn rất giống bà."

Trương Tịch Nhan yên lặng nhích nhích vào bên trong, nỗ lực cách Liễu Vũ xa một chút: Thứ này tương lai già rồi, phỏng chừng cùng bà nội ba không sai biệt lắm.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Lê Vị.

Tuổi tác chân thật của Lê Vị tuyệt đối không có nhỏ như vẻ bề ngoài, có lẽ tương lai Liễu Vũ cũng sẽ giống Lê Vị chăng? Nhưng mặc kệ tương lai Liễu Vũ giống bà nội ba hay là giống Lê Vị, đều thực đáng sợ.

Trương Tịch Nhan lại lần nữa nhích nhích vào bên trong, nỗ lực cách Liễu Vũ xa một chút, nếu có thể, nàng thật muốn dán một lá bùa vàng vào chỗ nằm chính giữa hai người.

Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan nghiêng người đưa lưng về phía mình, một chút buồn ngủ cũng không có, ừm hửm, nỗi lòng phập phồng, thật sự muốn làm một chút chuyện quá phận điểm tô nhan sắc, nhưng cô không dám.

Trương Thập Tam thứ này tính tình táo bạo lắm a.

Ba năm trước, cô lôi kéo Trương Tịch Nhan lấy danh nghĩa của ông Trương Trường thọ đi tuyên truyền tẩy trắng cho một tòa nhà bị đồn thổi là có vấn đề về phong thủy, cô và Trương Tịch Nhan đi xem qua tòa nhà kia, Trương Tịch Nhan cũng được ông Trương Trường Thọ xác nhận là tòa nhà kia không có vấn đề gì hết, cô và nàng ấy đi tuyên truyền tẩy trắng cũng không phải là lừa gạt gì, nhưng bởi vì trước đó cô không trải qua sự đồng ý của Trương Tịch Nhan, cho nên Trương Tịch Nhan từ bỏ luôn cả phần trăm hoa hồng vô cùng phong phú, nàng ấy cho cô vào danh sách đen rồi bỏ của chạy lấy người, đi lên núi tu tập làm đạo sĩ.

Cô đi qua rất nhiều đạo quan tìm Trương Tịch Nhan nhưng không tìm thấy, trước tiên là đi đến những đạo quan lớn, về sau cô nghe người ta nói rằng cao nhân thường chỉ tu trong những đạo quan trên núi cao, những đạo quan đó chưa hề được người ngoài biết đến, mà là do những phượt thủ đi thám hiểm tình cờ tìm thấy, vì thế cô bắt đầu ra ngoài du lịch, sau lại loáng thoáng nghe được Liễu Lôi nói rằng ông Trương Trường Thọ lúc còn trẻ đã đi lang bạt đến vùng Vân Nam giáp biên giới với Miến Điện, luyện ra một thân bản lĩnh, Trương Tịch Nhan còn có một người anh họ rất có tiền đồ lập nghiệp làm ăn ở Vân Nam, hơn nữa người anh họ kia còn giúp Trương Tịch Nhan thu thập dược liệu này nọ, cô liền chạy tới Vân Nam.

Sau khi đến Vân Nam, người dẫn đầu của một nhóm phượt mời cô tham gia khai thác một lộ tuyến phượt mới, trèo lên núi cao, cô nhận lời tham gia... Tiếp sau đó, bọn họ đều điên rồi, nổi điên mà chết.

Cô nhờ vào túi bùa bình an mà ba của cô tốn ba triệu tệ cầu được ở chỗ ông Trương Trường Thọ nên sống sót, bên trong túi bùa là lá bùa vàng mà Trương Tịch Nhan vẽ, còn có một bức Minh Tưởng Đồ.

Lúc còn đi làm Trương Tịch Nhan trọ ở một nơi rất gần công ty, cô có đi qua ở ké mấy ngày, khi đó Trương Tịch Nhan cứ có thời gian rảnh liền ngồi đọc những quyển sách cổ mà ông Trương Trường Thọ đưa đến, cô hỏi, Trương Tịch Nhan sẽ đáp lại vài câu, nàng nói về chấp niệm và việc vì chấp niệm mà biến thành quỷ, cô thế nhưng lại nhớ kỹ điều đó, thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm, đó lại trở thành thứ duy nhất khiến cho cô thành công dung hợp Hoa Thần Cổ, trở thành người sống sót, trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế.

Liễu Vũ nghĩ thầm: Đây là loại duyên phận thâm sâu gì a, tất nhiên là muốn hai người trở thành một đôi rồi.

Cô nghĩ đến đẹp mà dán tới sau lưng Trương Tịch Nhan, ôm eo nàng.

Trương Tịch Nhan bừng tỉnh, gỡ tay Liễu Vũ ra, Liễu Vũ lại bám riết không tha để tay lên, Trương Tịch Nhan lại gỡ tay cô ra, Liễu Vũ lại đặt lên lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!