Trương Tịch Nhan lo lắng bản thân vẫn còn trong ảo giác, càng lo lắng bị trúng chiêu sẽ coi rắn rết côn trùng con chuột này nọ là mỹ thực mà ăn ngấu nghiến giống như trong phim ma, vì thế thừa dịp Lê Vị đang bận nướng thịt, nàng khoanh chân lại ngồi đả tọa, vận khí một đại chu thiên, đến khi mở mắt ra thì phát hiện tinh thần tốt hơn rất nhiều, cái cảm giác choáng váng giống như nửa mê nửa tỉnh cũng giảm bớt, gà và thỏ đang được nướng gần đó bốc lên mùi thơm ngào ngạt, làm cho nàng ngửi thấy có chút thèm.
Nàng yên lặng lấy từ trong túi áo ra viên thuốc thanh tâm giải độc ăn vào, sau đó đốt hai lá bùa an thần, xác định bản thân không bị ảo giác mới đi trở về chỗ đốt lửa trại.
Lê Vị xé hai đùi gà và hai đùi thỏ chia cho các nàng, phần còn lại bị nàng ấy bao trọn gói.
Trương Tịch Nhan nói lời cảm ơn, chậm rì rì xé thịt gà bỏ vào miệng nhai nuốt, vừa lúc nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của đại lão.
Nàng là dùng tay xé thịt đưa vào trong miệng, đại lão là cầm nguyên một con gà đưa lên miệng cắn xé, động tác dũng cảm không câu nệ tiểu tiết, cũng chỉ thiếu một bầu rượu nữa là có thể chân thật biểu diễn cái gì gọi là mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu.
Trương Tịch Nhan bị hành động hào phóng và ánh nhìn của đại lão khiến cho có chút hoài nghi nhân sinh, nghĩ thầm:
"Mình làm kiêu quá hả ta?" Nàng quay sang nhìn Liễu Vũ, chỉ thấy cái hố kia đang cầm đùi gà gặm đến miệng mồm bóng nhẫy.
Nàng yên lặng chuyển sang chế độ gặm thịt gà, nhưng mà vẫn rất chú ý không để dầu mỡ dính vào mặt, không có sữa rửa mặt, xà phòng lúc trước mang theo cũng không thấy đâu, dầu mỡ dính vào người rất khó rửa.
Nàng lấp đầy bụng xong, đi đến bên dòng suối rửa sạch sẽ dầu mỡ trên tay, thấy Liễu Vũ cũng đã ăn no bèn đi đến bên cạnh cô, mời Liễu Vũ dẫn đường để nàng đi tìm ba.
Liễu Vũ kinh ngạc nhìn Trương Tịch Nhan:
"Ba của cô cũng tới đây à?"
Trương Tịch Nhan bị bộ dáng làm bộ làm tịch này của Liễu Vũ khiến cho tức đến cười gằn:
"Ba của tôi bị nhốt trong rừng đào, lúc sau bị Đại Tư Tế bắt, cô còn uy hiếp tôi nói muốn đem ba tôi nướng chín. Đừng nói là cô tính chối không có chuyện như vậy, đây đều là do tôi bị ảo giác chứ?"
*Ở những chương này, các đạo hữu có thể sẽ cảm thấy khá rối rắm và khó hiểu vì có những chi tiết ngắt quãng, những câu nói và nội dung không hề thống nhất hay liên quan, đây không phải là lỗi của truyện hay của tác giả nhé, đây là dụng ý mà tác giả cài cắm vào ý.
Bởi vì Lê Vị có khả năng gây ra ảo giác và thay đổi ký ức của người khác, cho nên Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cứ mơ mơ màng màng bị cài cắm và thay đổi ký ức, rồi bị ảo giác này nọ nên hai bả cứ ngáo ngơ vậy đó.:))))
Liễu Vũ xì một tiếng, đáp:
"Tôi sợ là cô quên mất chuyện ba của cô đã từng lật nguyên cái bộ lạc của chúng tôi nha."
Cô hỏi tiếp:
"Cô cho rằng giữa tôi và Đại Tư Tế, ai có thể đánh thắng được ba của cô, chạy thoát khỏi tay ba của cô hả?"
Vây khốn ba của nàng đương nhiên không phải là Liễu Vũ, mà là Lê Vị. Trương Tịch Nhan nhắc nhở Liễu Vũ: Cốt sáo. Nàng nói xong bỗng nhiên nhớ tới hai tay Lê Vị trống trơn, căn bản không có cây cốt sáo nào.
Liễu Vũ không rõ nguyên nhân, hỏi: Cốt sao gì vậy?
Trương Tịch Nhan không biết nên nói tiếp gì nữa, nàng từng nhìn thấy Lê Vị dùng cốt sáo làm vũ khí, nhưng... giờ phút này Lê Vị không có cầm cốt sáo trong tay, cũng không mang balo leo núi của nàng, cũng không có mang theo Cổ Thần Thụ.
Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng nhìn thấy ba trong rừng đào cũng là ảo giác sao? Đúng rồi, không có khả năng có nhiều thi cổ xuất hiện như vậy.
Nàng nhanh chóng nhớ lại những chuyện từ lúc vào núi rồi hỏi Liễu Vũ:
"Cô là như thế nào gặp được tôi?"
Liễu Vũ chỉ chỉ Lê Vị, đáp:
"Hai chúng tôi gặp nhau trong sơn động. Cô ấy là tới tìm tôi, ở trên đường đi thấy cô bị té xỉu trong chướng khí, thuận tay cứu cô luôn."
Cô chính thức giới thiệu:
"Vị này chính là Đại Vu của bộ lạc Hoa Tế chúng tôi."
Lê Vị liếc mắt nhìn Liễu Vũ, nói thầm trong bụng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!