Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan:
"Kế tiếp đi đâu? Về chỗ ở lúc trước của em à?"
Trương Tịch Nhan quay lại nhìn Liễu Vũ:
"Cho em thêm một cơ hội lựa chọn lại, hiện tại chọn tiền vẫn còn kịp."
Liễu Vũ nghiêng nghiêng liếc Trương Tịch Nhan, hỏi:
"Thân ái, chị đang muốn đi giết người hay là đi phóng hỏa? Tốt xấu gì hai đứa mình đều có cùng một mục tiêu nha, cùng nhau đối đầu, cùng nhau hợp tác."
Trương Tịch Nhan trong mắt mang theo ý cười nhìn Liễu Vũ:
"Thật sự không muốn suy xét lại một chút à?"
Liễu Vũ thúc giục:
"Nhanh đọc địa chỉ xem nào."
Trương Tịch Nhan đáp:
"Hướng Tây Bắc mà đi."
Liễu Vũ: Phương hướng? Cô nói:
"Phạm vị này của chị... hơi có chút rộng à."
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ giữa trán:
"Cái radar này không có cho tin tức chính xác tuyệt đối, chỉ có thể loáng thoáng cảm ứng được người chúng ta muốn tìm đại khái ở phương hướng nào thôi, cứ theo hướng đó mà tìm, đến càng gần tín hiệu càng mạnh."
Liễu Vũ thật sự khá là tò mò:
"Mấy cái cảm ứng này của chị, rốt cuộc là cảm ứng cái gì thế? Tin tức tố à? Hay là chị giống như tháp tín hiệu có thể phóng ra sóng này sóng nọ?"
Trương Tịch Nhan nói:
"Em thử một lần là biết liền." Nàng chỉ chỉ ven đường:
"Tấp vào lề, cho tôi xuống xe, sau đó em cứ lái xe đi về phía trước, chờ chút nữa quay lại đón tôi."
Liễu Vũ không yên tâm hỏi:
"Điện thoại có tín hiệu không?" Có gì còn dễ liên lạc.
Trương Tịch Nhan đáp:
"Có, yên tâm đi, không lạc đâu mà sợ." Nàng nhìn bộ dáng e sợ nàng đi đâu mất của Liễu Vũ, đành phải trấn an:
"Nếu lạc, cứ đứng chờ tôi ở chỗ bỏ tôi xuống xe."
Lúc này Liễu Vũ mới tấp xe vào lề, cố ý ghi nhớ vị trí, dặn dò thêm:
"Em đi một vòng rồi quay lại đón chị liền." Cô đột nhiên nhớ tới chuyện thiếu nhi được nghe kể lúc còn nhỏ, người cha đem con của mình đến rừng rậm, kêu con ở chỗ này chờ mình, sau đó bỏ đi không quay lại.
Cô không yên tâm hỏi:
"Chị sẽ không bỏ chạy luôn đó chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!