Trở lại hiện trường! Giờ này đã gần 12h đêm, chú Lâm nhà tôi vẫn còn đang quanh quẩn trong ngôi nhà hoang nằm ở trên đồi của vùng đất Sapa lạnh lẽo.
Chú không mặc nhiều quần áo vì sợ sẽ vướng víu khi giao tranh với lũ ma quỷ trong ngôi nhà, lần này vô tình bước vào trong tìm thức của thằng bé 9 tuổi kia cho nên chú mới biết được sự thật kinh hoàng này.
Chú tự hỏi rằng:
"Tại sao nó lại cho mình thấy những hình ảnh đó? Chẳng lẽ nó muốn mình biết được nỗi oan ức của nó hay sao?...
Ấy nhưng mà không được!
Giờ thì mình cũng đã biết được lai lịch của đám ma trong ngôi nhà này rồi thì chắc chắn bọn chúng cũng không tha mình đâu! ~_~
Chèn ơi!
Một Vong đàn ông và ba vong quỷ 0.0 thế quái nào lần này phải dùng đến chiêu mới để dẹp bọn chúng cùng lúc hay sao đây ta?..."
Ổng vừa lầm bầm trong miệng vừa bấm tay tính toán, vừa lúc đó từ bên ngoài!... một chàng thanh niên trên tay cầm đèn pin đạp cửa đi vào làm chú Lâm ngạc nhiên nhìn ra.
-Kì lạ! Thằng khứa nào mà đêm hôm giờ này còn vào đây vậy nhỉ? Chắc hắn không biết rằng trong này rất nguy hiểm thì phải!!!... hừm đành ra đó xem sao.
Ổng lập tức chạy một mạch qua các gian phòng rồi ra đến cửa trước. Trời đêm nhưng chú vẫn nhìn rõ hắn qua ánh đèn pin phản chiếu, cậu thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi cùng với chiếc quần jean bụi bậm, bên mình còn xách thêm một chiếc túi y như của chú nhưng chỉ khác màu và hoa văn trên đó thôi.
-Này! Cậu là ai mà giờ này còn vào đây vậy?
Cậu thanh niên cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy chú Lâm nhà tôi ở trong ngôi nhà này cùng trên tay là thanh kiếm của ổng.
-Tui.. tui.. tui là một người đi đường,... giữa giữa… giữa đường mắc tiểu quá nên tấp xe lại bên đường gần ngôi nhà này để tiểu.
-Vậy sao cậu lại vào được đây?
-Tại tại… tại tui thấy bên ngoài có bày cúng gì đó nên tò mò vô coi thử.
Này này! Cậu bị cà lăm à? ~_~
-Dạ! Tui bị cà… cà cà.. cà
-Thôi ngưng đi! Cà một hồi hết thời lượng nữa! Haizzz…
Chàng thanh niên vừa đi theo chú Lâm vừa hỏi qua lại trong lúc chú vẫn đang tìm những cái vong quỷ ấy.
-Ông ông là thầy pháp à?
-Đúng vậy! Gọi là Thiên sư bắt ma đi nghe cho nó oai 0.0
-Thế… chắc lão cũng có pháp khí phải không?
-Thằng này hỏi thừa! Tất nhiên là có rồi.
Vừa dứt lời ông chú Lâm khoe với nam thanh niên đó món linh bảo của đạo phái mình.
-Đây này! Đây là linh bảo trấn gia của phái ta… Nó có tên là Liệt Dương Kiếm, tuy nó không được như Thất Tinh Long Tuyền kiếm của Mao Sơn nhưng nó cũng rất bá đó.
Chàng thanh niên nhìn thanh kiếm sáng lấp lánh với hào quang mà lòng ngưỡng mộ.
-Wow… Liệt liệt… cờ liệt… liệt…
-Thôi nín!!! Đã cà lăm còn thích nói nhiều nữa. Chú mày liệt một lần là đã thốn lắm rồi, cậu còn remix lại chi nhiều vậy?
Nghe mà muốn nhức cái ngã ba hết sức~_~
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!