Editor: Tiểu Phong Hoa
Beta: Thanh Du
*****
Chiếc di động kia hẳn là mới bỏ lại chưa lâu, tôi vừa nhặt lên liền
thấy ngay vệt máu loãng dính trên đó, tức thì có linh cảm không lành:
"Xem ra nơi này còn một nhóm khác, hơn nữa hình như có người bị thương. Điện thoại làm sao từ trên trời rơi xuống được?"
Tôi mở nắp máy, trên màn hình có mấy dãy số liền nhau đều là số điện
thoại ngoại quốc, ngoài ra cũng không thu được thêm thông tin gì. Chú Ba nói:
"Dù thế nào chúng ta cũng không thể đi tìm họ, trước mắt cứ lên đường đã."
Tôi xem xét bốn phía chẳng có chút manh mối, đành phải mở
đường tiếp tục đi. Tuy vậy, giữa vùng hoang sơn dã lĩnh lại bắt gặp một
thứ đồ từ thế giới văn minh vẫn cảm thấy thật khó tưởng tượng. Tôi lên
tiếng hỏi lão già kia, ngoài chúng tôi ra có ai khác tiến vào khu rừng
này hay không.
Lão cười hề hề đáp:
"Cách đây hai tuần có một toán khoảng trên mười người, đến nay vẫn chưa thấy trở ra. Nơi đây rất nguy hiểm, các vị, giờ quay lại vẫn còn kịp đó."
"Cứ cho là có yêu ma quỷ quái thì đã sao?" Đại Khuê nói
"Nói cho ông biết, cương thi ngàn năm gặp anh chàng này của chúng tôi còn phải phục xuống dập đầu, có hắn ở đây thì yêu quái nhằm nhò gì, đúng không?" Hắn
hỏi Muộn Du Bình, Muộn Du Bình không có chút phản ứng, như thể xem lời
hắn nói là không khí vậy. Đại Khuê như đụng phải gai, bực tức cũng chẳng làm gì được.
Chúng tôi lặng lẽ đi tiếp. Chưa đến bốn giờ chiều mà đất trời đã tối tăm mù mịt, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mười mấy chiếc lều trại quân dụng hầu như còn nguyên vẹn. Đây là loại lều chất lượng cực kỳ tốt, tuy trên nóc phủ đầy lá rụng đang mục nát nhưng bên trong khô ráo sạch sẽ, ngoài ra còn
có không ít vật dụng thông thường.
Chúng tôi cứ tùy tiện xem xét, xung
quanh rải rác vô số vũ khí quân trang nhưng hoàn toàn không có thi thể,
ông già kia chưa hẳn đã nói dối.
Thậm chí chúng tôi còn tìm được cả một chiếc máy phát điện cùng mấy
ống đựng xăng, tuy động cơ đã được tra dầu nhưng phần lớn linh kiện đều
rơi vào tình trạng rỉ sét. Bàn Khuê thử khởi động thì không có chút động tĩnh gì, chỉ có xăng vẫn ok. Tôi thử lật đi lật lại, phát hiện ra tất
cả đồ đạc đều bị xé nhãn, ngay cả nhãn hiệu lều trại và ba lô của bọn họ cũng trống trơn, thật là kỳ quái. Có vẻ như, những người này một mực
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!