Khuôn mặt khổng lồ dữ tợn đó phải lớn hơn đầu tôi đến bốn năm lần, cơ thể nó khuất sau cánh cửa thép, không biết
còn bự cỡ nào.
Ánh sáng từ lỗ thủng trên boong tàu chiếu xuống khá yếu
nên tôi không thể nhìn rõ mặt mũi nó, không biết nó là quỷ hay là động
vật nữa, chỉ thấy khuôn mặt này quỷ khí dày đặc, quái dị không tả nổi.
Tôi cứ thế ngơ ngác nhìn nó, cảm giác tê
dại lan khắp toàn thân, sợ đến nín thở, mẹ nó, hai chân cũng nhũn ra như bún rồi. Tôi chật vật lùi lại mấy bước, lập tức nghĩ đến cô gái kia vẫn còn nằm trên mặt đất, dù cô ta chẳng tốt đẹp gì nhưng thấy chết mà
không cứu thì cũng không phải phép cho lắm.
Tôi lật người cô ấy lại, phát hiện ra hai bàn tay khô kia đã biến mất, nhưng lúc này ai hơi đâu mà để ý nhiều
vậy, nếu nước còn tiếp tục tràn vào, đầu cô ấy sẽ ngập trong nước, chết
đuối là cái chắc. Tôi đỡ dưới cánh tay cô ấy, từ từ kéo về phía sau. Bên kia khoang thuyền thế nào cũng có thang dẫn lên boong, đưa được cô gái
này lên boong rồi thì muốn nhảy xuống biển hay cầu cứu đều được, lựa
chọn cũng nhiều hơn.
Tôi vừa nhích từng bước chân run rẩy vừa
tự nhủ trong lòng:
"Bình tĩnh, bình tĩnh, ở vào tình cảnh này thì càng phải bình tĩnh!", cứ từng chút một lùi về phía sau, tầm mắt lại không
dám rời khỏi khuôn mặt kia.
Con quái vật chỉ lặng lẽ ở đó nhìn tôi,
nhất thời xung quanh chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào. Nếu em nó có cử
động gì, ví như quay đầu hay há miệng, tôi còn thấy dễ chịu hơn một
chút, đằng này em nó cứ trừng trừng hai mắt nhìn thẳng vào tôi, khiến
tôi đã sợ lại càng thêm sợ. Tôi tự nhủ chuyện này cũng quá bất thường,
nhưng nếu mày đã bất động rồi thì cứ bất động ở đó luôn đi, chứ đừng có
chờ cho tao lết đến cầu thang rồi mới nhào tới.
Nghĩ vậy tôi dứt khoát không nhìn nó nữa, cúi đầu xuống, cố gắng di chuyển nhanh hơn, vài bước đã đến chân thang.
Tôi vừa nhìn lên liền choáng váng, cái thang kia đã gãy vụn, chỉ còn
lại mỗi cái khung, một mình tôi còn không biết có leo lên được hay không chứ đừng nói tới chuyện mang thêm một bà cô đang ngắc ngoải.
Tôi thấy
trên cái thang vẫn còn mấy thanh ngang, liền kéo một cánh tay của bà cô
thử leo lên, kết quả vừa giẫm lên đã gãy, thanh ngang tức khắc mủn ra
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!