Chương 39: Bàn tay khô

Hai bàn tay nhăn nheo đã co rút đến khô quắt kia rõ ràng là tay

người, bám lên người cô gái kia, cảnh tượng ấy cho dù chỉ nhìn cũng thấy sởn gai ốc. Tôi không biết cảm giác của cô gái ấy lúc này là gì, chỉ

biết lưng tôi đang đổ mồ hôi lạnh không ngớt.

Hai bàn tay đó không cử động gì thêm, chỉ vô lực rủ xuống, trông như

một thứ trang sức trên quần áo. Tôi nhìn dọc theo cánh tay để xem bàn

tay đó từ đâu vươn tới, nhưng mái tóc cô ta lại rối bù, xoã tung ra nên

không thấy rõ lắm.

Hiển nhiên cô ta vô cùng sợ hãi, thân thể run lên bần bật, nếu là một phụ nữ bình thường chỉ sợ đã sớm ngất đi rồi. Tôi thấy toàn thân cô ta

gần như nhũn ra, phỏng chừng cũng đã đến cực hạn.

Người lái thuyền quay lưng về phía chúng

tôi mà quỳ xuống, vừa dập đầu vừa lầm bầm cầu nguyện, tôi nghe không

hiểu giọng địa phương của bọn họ nhưng cũng có thể đoán ra lão ta đang

tiến hành nghi thức nào đó, có lẽ là cầu tổ mẫu phù hộ. Ông ta niệm vài

tiếng rồi lấy ra hai cái vòng gỗ kỳ quái hình bán nguyệt ném lên boong

thuyền, giống như đang xin quẻ vậy. Ông ta ném một lần lại nhìn kết quả

rồi dập đầu vài cái, cầm lên ném lại lần nữa. Tôi thấy toàn thân ông ta

bắt đầu run lên, xem ra kết quả xin được không tốt cho lắm.

Tôi không tin mấy chuyện mê tín này, nhưng nhìn lão lái thuyền có vẻ

thành kính như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng. Người ở đây rất coi trọng mấy trò vớ vẩn này, nếu quẻ bói bảo tôi là ác quỷ, không chừng

bọn họ sẽ không chút do dự ném tôi xuống biển.

Đúng lúc này, cô gái kia đột nhiên hét to một tiếng, thân thể bỗng

lùi về phía sau. Không rõ là do đứng không vững hay bị bàn tay quỷ kia

kéo đi, chỉ trong chốc lát cô ta đã bị kéo sang thuyền ma, mà con thuyền ma đó lại chuẩn bị trôi đi, tình thế cực kỳ nguy cấp.

Tôi thấy tình

hình không ổn, cũng bất chấp lời cảnh báo không được quay đầu của cô ta

khi nãy, vội vàng xoay người định nhảy sang bên đó cứu cô ta. Bất ngờ

lão lái thuyền từ phía sau nhào tới ôm lấy tôi, nói:

"Không được đâu! Đã lên thuyền ma thì không thể cứu về nữa, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Lão lái thuyền rất khỏe, tôi không thể hất ông ta ra được. Tôi rủa

thầm trong bụng, những người khác trên thuyền thì giống như bị ma ám,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!