Tôi bước theo cô ta vào khoang thuyền,
bên trong chất từng đống từng đống đồ, gần như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, xem ra họ chuẩn bị vô cùng gấp gáp, tất cả trang thiết bị còn chưa kịp xếp ngay ngắn vào khoang, vứt tứ tung trên lối vào.
Tôi vừa đi vừa quan sát, phát hiện ra chủ yếu là thiết bị lặn, máy móc cỡ lớn, đồ
ăn, dây thừng, trong đó bình dưỡng khí chiếm phần lớn.
Chúng tôi bước qua đống trang thiết bị
tới khoang sau liền với phòng đặt máy, ở đây bày ra vài tấm phản xếp lộn xộn, phía trên phủ một tấm thảm đã bẩn đến mức biến thành màu đen. Trên một tấm phản có một gã trung niên hơi mập và hói đang ngồi, mặt mũi
bóng loáng.
Thấy tôi bước vào, gã đứng lên bắt tay tôi như điên, nói:
"Hân hạnh, hân hạnh, tôi họ Trương."
Ấn tượng đầu
tiên của tôi với người này không tốt chút nào, có điều vì lịch sự, tôi
vẫn bắt tay gã một cái. Đôi tay hắn rất khỏe, có lẽ trước đây từng làm
việc lao động chân tay.
Ninh tiểu thư giới thiệu với tôi.
"Ngài Trương đây là cố vấn công ty chúng tôi đặc biệt mời tới, là chuyên gia nghiên cứu lăng mộ triều Minh, lần này chủ yếu phụ trách phân tích kiến trúc lăng mộ dưới đáy biển."
Tôi không có nhiều hứng thú lắm với giới
khảo cổ chính thống, cũng chưa từng nghe qua tên gã, có điều nhìn gã lộ
vẻ mặt đắc ý, không thể làm gì khác đành khách sáo một câu: Ngưỡng mộ đã lâu.
Lão Trương hói kia khoa trương khoát tay
nói:
"Chuyên gia không dám nhận, chỉ là nghiên cứu linh tinh mà thôi, chẳng qua vận số của tôi khá tốt, may mắn công bố được vài bản luận văn. Nói chung thành tựu không đáng kể, không cần nhắc tới làm gì."
Tôi xưa nay chưa từng gặp ai ăn nói kiểu này, cũng không biết phải đối đáp với gã thế nào, đành nói:
"Ngài khiêm tốn quá rồi."
Gã có vẻ thích thú với lời khách sáo này, lại ra sức bắt tay tôi, hỏi:
"Không biết lần này ngài Ngô lấy thân phận gì mà được mời tới đây vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, hình như ngành học của ngài ít được chú ý, cũng có thể do tôi kiến thức nông cạn, nên cho tới giờ tôi chưa từng thấy quý danh của ngài Ngô trên tạp chí khảo cổ."
Mấy câu đó rõ ràng muốn hạ thấp tôi, cũng không biết là cố ý hay vô tình. Tính tình tôi vốn nóng nảy, nghe được
mấy câu này gần như muốn nổi điên, nhưng nghĩ lại thì mình vừa lên
thuyền không lâu, còn chưa quen với hoàn cảnh, đành nén giận, bực mình
nói:
"Tôi chuyên việc đào đất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!