Chương 35: Hải Nam

Mười mấy tuổi đầu chú Ba đã ra giang hồ, chuyện tồi tệ đã gặp qua vô số,

bình thường làm gì cũng phải tính tới tính lui, như lần đi đổ đấu vừa

rồi cũng chuẩn bị rất nhiều thứ. Nhiều khi tôi còn nghĩ chú cẩn thận quá mức, giống như lần trước, cả một đống trang thiết bị mà đến 80% bỏ xó

không dùng, thật không ngờ lần này chú lại hấp tấp như vậy, chỉ xách

theo mỗi cái vali đã chạy đi như ma đuổi. Tôi thấy có muốn ngăn cũng

ngăn không được, liền gọi với theo:

"Chú nhớ cẩn thận một chút!", chú ừ

hử một tiếng coi như đã trả lời rồi chạy thẳng vào thang máy.

Đúng lúc một nhân viên phục vụ khách

sạn lên đề nghị thanh toán hóa đơn, nhìn thấy cảnh này liền cười, nói:

"Chú của cậu tại sao còn hấp ta hấp tấp hơn cả cậu, xem ra cậu ngược lại còn phải lo lắng cho ông ấy." Tôi cũng không biết giải thích ra sao,

đành phải cười cười nhận lấy hóa đơn.

Vừa đọc xong mặt tức khắc tối sầm, những hơn bốn nghìn, trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, cái ông chú này ngày

hôm qua lại đi làm chuyện quỷ gì không biết!

Tôi nhìn mớ hóa đơn mà phát rầu. Mấy ngày nay tiêu tiền không ít, hầu bao chú Ba vốn rủng rỉnh, nhưng đi chuyến

này xài tiền như nước, lại còn quyên góp cho cái thôn bị cháy rừng một

ít nữa, số tiền mặt mang theo bên người đã dùng gần hết. Chú Ba có thói

quen cố hữu là khi đi ra ngoài thường không mang theo quá nhiều, mấy

ngày nay dày mặt dùng tiền của tôi, bảo tôi chờ công ty của chú trả lại

sau. Giờ ổng phủi mông chạy mất, tôi vừa nhớ đến đấy, tự nhủ không phải

chú biết tôi cũng sắp hết tiền nên mới lo chạy trước đấy chứ!

Tôi có cảm giác không được thoải mái cho

lắm, vừa rút ví ra nhìn, chợt lặng người đi. Vốn đã quen tiêu tiền nên

tôi cũng không quá để tâm, nào biết trong ví chỉ còn lại vài đồng bạc

lẻ. Phan Tử hiện đang hôn mê sâu, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Tuy

bác sĩ đã nói bệnh tình không còn gì đáng lo nữa, chủ yếu là theo dõi

tình hình hồi phục của cơ thể, nhưng tôi biết thừa dăm bữa nửa tháng

cũng chưa có hy vọng rời khỏi đây, Phan Tử ở đây bơ vơ một mình, không

thể tìm người thay tôi được, nhưng tiền còn ít như vậy chắc chắn là

không đủ chi phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!