Tôi hét lớn một tiếng, theo phản xạ rụt tay lại. Trong bóng tối sờ phải thứ mà mình không biết rõ chính là điều người ta ghét nhất, hơn nữa ngay khoảnh khắc sờ phải bàn tay đó tôi lập tức nhận ra chủ nhân cái tay này chắc chắn đã chết, bởi vì lớp da lạnh ngắt và bủng beo kia không hề có chút sức sống.
Tôi chợt nhớ ra trong người mình vẫn còn mấy ống giữ lửa, vội vàng đánh lên một ống. Nương theo ánh sáng, tôi thấy một cái xác đang nằm đó, trên bụng có một vết thương rất lớn, miệng vết thương lúc nhúc bọ ăn xác.
Đám bọ ăn xác này mỗi con đều lớn bằng bàn tay, màu sắc tuyền một màu xanh đen, thỉnh thoảng còn có vài con bọ nhỏ hơn bò ra từ miệng và hai hốc mắt hắn.
Tôi cảm thấy buồn nôn, nhìn tình trạng phân hủy có thể kết luận người này đã chết được khoảng một tuần, xem ra chính là kẻ xấu số trong đội ngũ trộm mộ trước. Chẳng lẽ cũng vì hắn phát hiện ra cơ quan kia, cho nên mới phải chết ở nơi này?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nương theo ánh lửa yếu ớt sắp tắt mà mò tìm cục pin, lắp vào đèn mỏ, rốt cuộc đã sáng trở lại. Tôi thở hắt ra một hơi, ông bán hàng nói đèn mỏ này có thể chịu được va đập hơn ba mét, xem ra cũng không ngoa chút nào.
Có đèn, tôi chiếu một vòng xung quanh.
Nơi này là một hầm ngầm hình vuông thô sơ trống trải, bốn phía đều là những tảng đá đủ mọi hình dạng đắp lên tạo thành vách tường. Trên tường có có rất nhiều hốc giống như lỗ thông khí tối om om không biết thông đến nơi nào, thỉnh thoảng trong những hốc đó thổi ra từng cơn gió lạnh.
Tôi lập tức kiểm tra cái xác kia, đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, phần bụng bị xé rách, xem ra là vết thương chí mạng. Ông ta mặc bộ đồ rằn ri, túi áo căng phồng, tôi móc từ trong đó ra được một cái ví, bên trong có ít tiền và một giấy kí gửi ở nhà ga.
Tôi lại tiếp tục sờ, phát hiện trên mặt khoá dây thắt lưng có một dấu chạm nổi, mặt trên khắc một dãy số: 02200059, ngoài ra không còn thứ gì có thể chứng minh được thân phận của ông ta nữa.
Tôi lấy ví tiền của bỏ vào túi áo, định bụng sau khi thoát khỏi đây sẽ xem xét kỹ càng một lượt.
Phong cách kiến trúc của nơi này rất giống cổ mộ thời Tây Chu, cũng có điểm giống đường hầm thoát hiểm cá nhân. Tôi nghĩ không ai lại đi xây mộ chồng lên mộ của người khác, có lẽ nơi này là do thợ xây mộ thời xưa làm ra để chừa đường lui cho chính mình.
Thời cổ đại, đặc biệt là thời Chiến quốc, nếu anh phải tham gia công trình xây dựng mộ huyệt của quý tộc thì coi như đã cầm chắc cái chết, không bị ép uống thuốc độc chết thì cũng bị chôn sống cùng thi thể.
Nhưng không nên xem thường trí tuệ của nhân dân lao động, đại đa số thợ xây đều làm một đường hầm bí mật cho mình để trốn thoát ra ngoài.
Tôi dùng đèn quét một lượt, quả nhiên nhìn thấy một miệng hang nhỏ hẹp phía trên vách tường, chỉ là miệng hang kia cách mặt đất một khoảng khá cao, phía dưới có một cái thang gỗ đã mục nát từ lâu. Ứớc lượng độ cao, xem ra tôi không thể nhảy lên tới nơi được.
Đúng lúc này tôi lại thấy một gương mặt đột ngột ló ra từ trong đường hầm.
Tôi nhìn kỹ, không khỏi mừng rỡ kêu lên: Phan Tử! Là tôi!
Phan Tử giật mình, cũng nhìn thấy tôi, nhưng anh ta không những không tỏ ra vui mừng, ngược lại còn nhìn tôi như nhìn thứ gì rất đáng sợ, cơ hồ muốn ngã khỏi đường hầm.
Tôi vẫn còn cảm thấy khó hiểu, Phan Tử đã đột ngột móc súng ra, họng súng chỉ thẳng vào tôi. Thôi xong, chẳng lẽ Phan Tử lại xem tôi như bánh tông, lần này thật sự là chết oan uổng! Tôi hét lớn:
"Là tôi, Phan Tử! Mẹ kiếp anh định làm gì?"
Nhưng Phan Tử giống như không hề nghe thấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên. Tiếng súng trong đường hầm vang vọng đinh tai nhức óc, viên đạn kia bay qua sát rạt bên tai, không biết đã bắn trúng thứ gì sau lưng tôi.
Chợt cảm thấy một dòng tanh hôi bắn tung toé vào sau gáy, tôi quay ngoắt người lại, lập tức nhìn thấy mấy con bọ ăn xác cỡ bự màu xanh đen bám trên tường, mấy cái càng đằng đằng sát khí đang giương lên. Có vài con đã bò tới trần hầm trên đỉnh đầu tôi, chỉ cách đầu tôi hơn mười phân.
Tôi định lui lại vài bước, cách mấy con bọ to lớn đó xa một chút, đột nhiên có hai con bọ trên tường bật nhảy như lò xo, suýt nữa đã bám vào mặt tôi.
Cùng lúc ấy lại có hai tiếng nổ lớn, hai viên đạn bay qua đỉnh đầu, khiến hai con bọ nổ banh xác giữa không trung, mặt tôi đều bị chất bầy nhầy của côn trùng văng trúng.
Lúc này, tôi nghe tiếng Phan Tử gọi:
"Tôi sắp hết đạn rồi, mẹ nó cậu còn đần ra đó làm gì, mau chạy qua đây!"
Có Phan Tử làm chỗ dựa, trong lòng tôi yên tâm hơn nhiều, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Phan Tử lại nổ súng, phỏng chừng bắn nổ thêm một con, lúc này tôi đã chạy đến chân tường.
Phan Tử vươn một tay xuống, tôi nhảy lên nắm tay anh ta, cũng may vách đá này xù xì thô ráp, chân tôi có chỗ mượn lực, Phan Tử kéo một cái tôi đã trèo thẳng lên.
Còn chưa đứng vững, Phan Tử lại cầm lấy súng ngắn giương lên ngay dưới đũng quần tôi, lại một phát súng, vỏ đạn văng ra trực tiếp đánh trúng chỗ đó, tôi kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu, cũng may còn đủ sức mắng:
"Tiên sư anh, muốn hoạn tôi đấy à!"
Phan Tử mắng lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!