Tôi nheo mắt nhìn kĩ cái bóng kia, nhận ra hình như nó đang cúi đầu. Đợi cho nó ngẩng lên mới thấy đầu nó cực lớn, có lẽ còn rộng hơn cả chiều dài vai mình.
Cảm giác sợ hãi này thực sự không thể diễn tả bằng lời, tôi cảm thấy da đầu mình tê dại hẳn đi, không kiềm chế được hét lên một tiếng: Có quỷ!
Mọi người quay đầu nhìn tôi, mà thì tôi không sao ngăn mình la hét, vừa chỉ vào cái bóng kia vừa quay đầu, đã thấy ngay chủ nhân cái bóng. Đó là một con quái vật có cái đầu siêu bự!
Nó còn cầm trong tay một thứ binh khí kì quái, trong bóng tối mập mờ, cái đầu to đến dị dạng kia còn đáng sợ hơn bất cứ loại quái vật nào bạn có thể tưởng tượng ra. Tên Muộn Du Bình cầm đèn mỏ chiếu một cái, chúng tôi liền thấy rõ bộ mặt thật của con quái vật này.
Nó giống như… giống như có người lấy một cái chum sành cỡ bự đội lên đầu…
Nỗi khiếp hãi tột cùng trong tôi nhanh chóng biến thành giận dữ cực độ. Không sai, là một người trên đầu đội một cái chum sành, trong tay cầm một chiếc đèn pin, còn bày ra bộ dáng như người Ai Cập. Trên chum có hai lỗ thủng, lộ ra một đôi mắt gian tà đang nhìn ra bên ngoài, trông ghê chết đi được.
Nhất thời tình hình trở nên vô cùng khó xử, chúng tôi cũng không rõ người này là địch hay là bạn, thêm vào đó còn bị người này dọa cho ngơ ngẩn, đầu óc chưa kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là Phan Tử lên tiếng mắng một câu:
"Mẹ kiếp, xem ta bắn chết ngươi đây!"
Nói xong bèn lôi súng ra. Tên kia thấy đã lỡ chọc giận bọn tôi, thét to một tiếng Má ơi! rồi chạy biến mất, vụt qua hành lang nhỏ chúng tôi vừa đi qua. Phan Tử cũng không thèm khách khí, giơ súng lạch cạch lên cò rồi bắn theo một phát.
Phát đạn này bắn vỡ chum sành trên đầu hắn, chỉ còn lại một cái tròng trên cổ. Người nọ vừa chạy vừa mắng to:
"Con mẹ nó ngươi muốn chết à, chờ xem tí nữa ông nội ngươi trừng trị ngươi thế nào." Vừa nói vừa lẩn như trạch, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Muộn Du Bình thấy thế liền than một tiếng không ổn,
"Không thể để hắn tới chỗ đạo động chúng ta vừa qua, lỡ hắn đụng vào quan tài kia thì đi đời!" Nói xong, hắn xoạt một tiếng rút Hắc kim cổ đao trong bao ra, cũng không cầm theo cây đèn mỏ nào, cứ thế đuổi theo gã kia trong bóng tối.
Phan Tử muốn theo giúp đỡ, lại bị chú Ba cản lại, nói:
"Cậu qua thì giúp được cái khỉ gì, mau đi thăm dò nhĩ thất hai bên xem hắn chui ra từ đâu."
Tôi vội vòng qua nhĩ thất bên phải, thấy ngay một đạo động đào thẳng vào vách tường, trong góc còn thắp một ngọn nến. Ngọn nến kia lập lòe ở đó, phát ra ánh sáng xanh u ám. Tôi à một tiếng, thì ra tên kia là dân mò vàng(*).
Chợt thấy trên mặt đất còn có một cái túi, hình như bị gã kia vứt lại, tôi liền mở ra xem, bên trong trừ một ít dụng cụ, mấy cục pin, còn có một bản phác thảo sơ đồ cổ mộ này. Tuy chữ viết rất ngoáy nhưng tôi liếc mắt là có thể nhận ra mấy khối vuông bên trong tượng trưng cho bảy quan tài.
Bên cạnh sơ đồ này còn viết rất nhiều chữ, nét chữ không đều, xem chừng là do vài người bàn luận rồi tiện tay ghi lại.
Bên cạnh sơ đồ còn có một dấu hỏi rất lớn, sau đó là mấy chữ – Thất tinh nghi quan.
(*) Có nghĩa tay kia là dân trộm mộ thuộc Bắc phái, vì người Bắc phái khi trộm mộ có thói quen thắp một ngọn nến ở góc Đông Nam để dò ý quỷ thần; người Bắc phái cũng tự gọi mình là Mô kim hiệu úy, mô kim nghĩa là mò vàng.
Tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Thất tinh nghi quan này hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi, vừa ngẫm đã nhớ ra, trong bản bút ký của ông nội có nhắc tới. Thất tinh nghi quan này trừ một quan tài là thật, mấy cái còn lại không có cơ quan thì cũng là bẫy rập thiết kế rất quỷ quái.
Nói chung chỉ cần mở nhầm quan tài, cơ quan hoặc ma pháp trong quan tài giả sẽ khởi động, tất nhiên là hung hiểm vô cùng. Cái tên nước ngoài kia chắc là không hiểu rõ, cho rằng trong quan tài nào cũng có bảo bối, kết quả đụng vào mới nhận ra thì đã muộn, chắc là bị vật gì kéo vào trong quan tài rồi.
Còn đồng bọn của gã, có lẽ thấy bạn bị hại thành ra hoảng loạn, trốn vào trong căn phòng bé tí này, sau đó đào một đạo động ngay trên tường ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Phân tích đến đây, tôi cảm thấy rất có lý, bèn cầm tấm bản đồ này định ra ngoài nói chuyện với chú Ba. Ra tới nơi rồi mới phát hiện chú Ba và Đại Khuê đã biến mất từ đời nào, bên ngoài chỉ còn một cái đèn mỏ, cái đèn này lúc qua động xác bị nhúng nước, giờ lúc sáng lúc tối, dùng rất khó chịu.
Tôi vòng qua nhĩ thất bên kia nhìn thử, cũng không thấy bóng dáng họ đâu, đành nhặt cái đèn mỏ kia lên, gào to: Chú Ba!!
Theo lý mà nói, họ không thể bỏ lại một mình tôi mà đi trước được. Đầu tiên tôi nghi ngờ họ đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng vừa rồi rõ ràng không có tiếng động gì cả. Với bản lĩnh của bọn Phan Tử, cho dù có gặp phải quái vật thì kiểu gì vẫn phải còn sức mà kêu la chứ!
Nhưng trừ tiếng vọng của chính mình, tôi hoàn toàn không nghe tiếng ai trả lời. Mộ thất âm u cộng thêm bảy cỗ quan tài lạnh lẽo, còn cả một thi thể xa lạ nhanh chóng kéo tôi trở về với thực tại.
Tôi đột nhiên nhớ ra mình thực sự không phải một thổ phu tử chuyên nghiệp, căn bản không thể nán lại một mình trong mộ. Cho dù không có yêu ma quỷ quái gì thì trí tưởng tượng của tôi cũng đủ bức chết tôi rồi!
Tôi lại gọi thêm tiếng nữa, lòng tràn trề hi vọng sẽ có người đáp lại, nhưng bốn bề vẫn yên ắng đến rợn người. Đúng lúc này, đèn mỏ trong tay tôi đột nhiên nhấp nháy vài cái, cứ như sắp phụt tắt. Tôi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!