Chương 10: Cái bóng

Ban đầu tôi còn nghĩ hắn cố tình hù dọa mình, nhưng nhìn vẻ mặt và xét tính tình vốn có thì lại thấy hắn không giống dạng người này. Tên Muộn Du Bình kia không ngừng phát ra âm thanh khành khạch, thế nhưng miệng hắn lại không hề mấp máy.

Bốn người chúng tôi nhìn hắn, chợt cảm thấy rét run cả người, trong lòng tự nhủ không đến mức xui xẻo như thế chứ. Chẳng lẽ Muộn Du Bình lại là cái bánh tông siêu bự đến từ địa ngục?

Chú Ba thấy vẻ mặt hắn đáng sợ như vậy, cầm tay kéo Phan Tử ra ngoài. Đột nhiên, Muộn Du Bình im bặt. Thoáng chốc mộ thất yên lặng đến rợn người, không biết đã qua bao lâu, đến khi tôi sắp nhịn không nổi mà hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nắp quan tài đột nhiên bật lên rồi hạ xuống, bắt đầu lay động kịch liệt.

Sau đó từ trong cỗ quan tài đá phát ra những âm thanh ghê rợn khiến người ta không rét mà run, rất giống với những gì ông nội tôi đã miêu tả trong bút ký, nghe qua khá giống tiếng ếch kêu.

Đại Khuê thấy thế, sợ đến mức ngã dập mông xuống đất. Hai chân tôi mềm nhũn, cảm giác mình cũng sắp ngã bệt ra đến nơi rồi. Chú Ba tôi dù sao cũng từng gặp qua vài chuyện kỳ quái, tuy hai chân đã bắt đầu phát run nhưng vẫn chưa đến mức đứng không vững.

Sau khi Muộn Du Bình nghe được âm thanh ấy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, đột nhiên quỳ rạp xuống đất rồi hướng về phía quan tài nặng nề dập đầu một cái. Chúng tôi trông thấy lập tức làm theo, toàn bộ đều quỳ xuống dập đầu liên tục.

Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, lại tiếp tục phát ra những âm thanh quái đản, giống như đang đọc câu thần chú gì đó. Chú Ba đổ một thân mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói:

"Không phải là hắn đang nói chuyện với nó đấy chứ?"

Rốt cuộc cái quan tài đá kia cũng ngừng rung lắc, Muộn Du Bình dập đầu thêm một cái rồi đứng lên nói với chúng tôi:

"Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời sáng."

Chú Ba lau mồ hôi, hỏi:

"Tiểu Ca, thì ra vừa rồi cậu cò kè mặc cả với lão bánh tông đó hả?"

Muộn Du Bình khoát tay ra hiệu, ý bảo không nên hỏi:

"Đừng đụng tới bất kỳ vật gì trong này, chủ nhân quan tài đá vô cùng lợi hại, nếu dám thó cái gì, dẫu là thần tiên cũng đừng mơ thoát được khỏi đây."

Phan Tử còn không biết mình vừa gây họa, cười hỏi:

"Tôi nói vị Tiểu Ca này, vừa rồi cậu dùng thứ ngoại ngữ gì thế?"

Muộn Du Bình không thèm để ý tới hắn, chỉ chỉ lối đi phía sau quan tài:

"Nhẹ nhàng đi qua, tuyệt đối không được đụng vào cái quan tài đá kia!" Chú Ba đã lấy lại bình tĩnh, nói thực có một người như thế bên cạnh, lá gan của chúng tôi cũng lớn hơn rất nhiều.

Chỉnh đốn hàng ngũ một chút, chú Ba dẫn đầu, Muộn Du Bình đi sau cùng, chúng tôi mở đèn mỏ tiến thẳng vào lối ngầm. Lúc đi ngang qua quan tài, cái tên Đại Khuê chết nhát còn dán chặt lưng vào vách tường, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất.

Điệu bộ hắn trông nực cười hết biết, nhưng hiện giờ tôi hoàn toàn không có hứng thú cười nhạo.

Lối ngầm thông vào mộ này hơi dốc xuống dưới, hai bên khắc kín minh văn, còn có một số hình chạm trổ tôi nhìn mà chẳng hiểu gì.

Thật ra tôi làm nghề buôn đồ cổ với bản photo sách cổ, đương nhiên có nghiên cứu một chút về lĩnh vực này, cho nên cũng đọc được mấy từ.

(*) Minh văn là những chữ chìm thường được khắc trên bia, trên đồ đồng.

Nhưng nói thì nói thế, chứ tôi có dịch được tất tật những chữ khắc hai bên lối ngầm này thì cũng khó mà hiểu được ý tứ bên trong, bởi vì đám văn tự này không có dấu chấm dấu phẩy gì cả.

Cách nói chuyện của cổ nhân vô cùng giản lược, hơn nữa lại còn dùng rất nhiều lối chơi chữ, nói thí dụ như từ Nhiên. Tôi còn nhớ có một câu chuyện như thế này: Vua nước Tề hỏi quân sư của mình một vấn đề, vị quân sư kia gật đầu cười một tiếng, đáp: Nhiên.

Vị vua kia trở về suy nghĩ mãi từ nhiên rốt cuộc là đồng ý hay phản đối, kết quả là vất vả lâu ngày sinh ra bệnh tật, lúc hấp hối gọi quân sư đến và nói ra suy nghĩ của mình, hỏi lúc ấy ý của quân sư có phải là như thế không. Quân sư cười ha hả một tiếng: Nhiên.

Vị vua kia tức khắc tắt thở.

Chú Ba vừa đi vừa cẩn thận dò xét, mỗi bước đều tốn rất nhiều thời gian. Ánh sáng phát ra từ đèn mỏ không mạnh, phía trước tối đen như mực, phía sau cũng thế, cảm giác lúc này cũng mịt mờ y như đang ở trong cái động nước kia vậy, thật sự rất khó chịu.

Đi chừng nửa giờ, địa đạo bắt đầu hướng lên trên, tôi đoán đã đi được nửa đường rồi. Đúng lúc này chợt có một đạo động cắt ngang, chú Ba thấy vậy không khỏi cả kinh. Chú ấy sợ nhất là người khác nhanh chân đến trước mình, vội vàng vòng qua xem xét.

Nhất định là đạo động này được đào cách đây không lâu, các vết đào xới còn rất mới. Tôi hỏi chú Ba:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!