Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Tiêu

Không có? Trong lòng tôi buồn bực. Bàn Tử và Bạch Xà bên cạnh cũng trồi lên trên mặt nước. Chúng tôi nhìn quanh, chợt không còn thấy bóng dáng lão già ấy đâu nữa.

Đi đâu rồi.

Bàn Tử đóng bình dưỡng khí lại. Bò nửa người lên:

"Ây, lão già ấy vẫn còn rất nhanh nhẹn thật."

Tôi tính toán lại thời gian, từ lúc chúng tôi mặc đồ lặn, không mất mấy phút, khẳng định là đi chưa được bao xa.

Bàn Tử hỏi tôi nghĩ sao, tôi lấy đèn pin soi xuống nước, ít nhiều tôi cũng phải tìm ra một ít manh mối, chiếu quanh một vòng, chợt thấy lướt qua ngoài hai người trên mặt nước, còn có thêm một cái đầu nữa.

Đầy một đầu tóc che kín mặt, thấy không rõ diện mạo, nhưng có thể nhận ra thấp thoáng hình dạng, móng tay còn rất dài, khi chìm trong nước có vẻ mềm mềm, giống như là rong rêu phiêu động vậy.

"Cụ ơi, cụ đi tắm sao?"

Bàn Tử nhẹ giọng hỏi.

"Cậu hỏi cụ xem cụ có cần chà lưng cho không đi?"

Tình hình chúng tôi rất bất tiện, chân vịt đeo bên dưới, lưng lại cõng bình dưỡng khí rất nặng không có sức di chuyển dưới tình huống cấp bách, ở chỗ nước nông chúng tôi giống như cá mắc cạn vậy, đứng không được mà bơi cũng chẳng xong.

Tôi hất cằm với bọn họ, ba người chậm rãi thoái lui về khu nước sâu, từ từ chìm vào trong nước.

Đèn pin chìm xuống, bước gần về phía trước, hai bước, cột sáng xuyên qua làn nước đục soi rọi khối thi thể bên dưới.

Nó đứng lặng trong nước, nếp nhăn trên da tái nhợt, gần như là da bọc xương. Giống với một bức tượng sáp ngâm mình trong thứ dịch thể formalin. Tôi thấy hình xăm trên người lão ta.

Đây không phải là kỳ lân, là một hình xăm của thời ngày xưa. Màu sắc rất nhạt, vì nếp nhăn trên da xô đẩy, giờ nhìn không ra là cái hình gì.

Là Lão Tứ, cho dù tôi không nhìn được mặt và mắt của lão. Nhưng tôi nhận ra hình xăm này.

Bàn Tử kéo tôi mau đi thôi, cùng lúc, tôi còn liếc thấy cổ của thi thể kia, có một vật hiện ra.

Tôi nheo mắt lại không thấy rõ đó là cái gì, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một trực giác, đã chết lâu như vậy rồi mà vẫn còn đeo trên người thứ gì sao. Cái đó chắc chắn vô cùng đáng lưu tâm, điều này chứng minh rằng món đồ ấy rất quan trọng đối với người đã chết.

Tôi chỉ chỉ về thứ đeo trên cổ, Bàn Tử lắc đầu. Tôi lại chỉ chỉ lần nữa, Bàn Tử vẫn lắc đầu. Tôi thoáng nhìn qua Bạch Xà, chỉ chỉ thứ trên cổ kia, Bàn Tử và Bạch Xà cùng lắc đầu.

Tôi hất tay Bàn Tử ra, cúi người lặn xuống đáy nước, định luồn ra phía sau Lão Tứ một chút, đột nhiên trong nước có chấn động, tôi bị giật mình giây lát, hai mắt mờ đi. Lập tức chỉnh lại tư thế bản thân.

Lại thấy Lão Tứ kia đã biến mất trước mặt tôi, đồng thời trong nước có một cái bóng bơi đi, động tác cực giống hải hầu tử.

Đây không phải là cương thi, trong lòng tôi kinh hãi, nhớ lại bản di chúc của ông nội.

Thứ này không phải là cương thi, mà nó là một thứ khác nữa.

Không kịp nghĩ cho kỹ cái ý niệm trong lòng. Bạch Xà phản ứng lại đầu tiên, trong nước lại có xô đẩy, hắn là người thứ hai biến mất bên cạnh tôi, tôi và Bàn Tử hướng về khu nước sâu, lấy đèn pin soi qua, liền thấy hai cái bóng trắng hiện lên bên cạnh chúng tôi.

Chớp mắt đã bơi xa tít. Xem ra từ lúc Bạch Xà phát hiện ra bánh tông biết bơi, tức khắc vứt bỏ hết khả năng của bản thân mà bỏ chạy.

Tôi thực không biết phải làm gì đây?

Lần đầu tiên đụng phải thứ này so với lần trước gặp, phương pháp tốt nhất là bỏ chạy. Tôi và Bàn Tử liếc nhau, bản thân chợt bình tĩnh lại, lý trí lập tức trở về.

Chẳng cần nghĩ gì nữa, tẩu vi thượng sách!

Tôi và Bàn Tử bơi cuống cuồng, theo bóng Bạch Xà phía trước, bơi thẳng tới chỗ nước cạn, Bàn Tử vứt lại bình dưỡng khí và chân vịt. Ngẩng đầu đã thấy Bạch Xà bò lên. Hai người lập tức chạy lên trên vách đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!