Liên các lão đối với mấy món ăn cũng không tính là bắt bẻ, không có đồ ngon nhắm rượu cũng không sao cả. Nhưng mà Phương Chính hôm nay đến đây là muốn cầu cạnh hắn, chưa mở miệng thì hắn cũng chẳng nói gì.
Đương nhiên hắn cũng là nhận ra Phương Chính, ngày ấy ở Ngọc Trần Phụng Uyển nhận bạc của hắn, hắn đương nhiên biết rõ người mua là ai.
Nam nhân mập mạp trước mặt, không phải béo, chỉ là mập. Nụ cười trên mặt nịnh nọt quanh năm, cũng có mấy phần phú quý, cái cằm run run bị buộc trong cổ áo màu tím, là điển hình của người trung niên quanh năm tửu sắc quá độ.
Hắn xem xét một lúc, đột nhiên lại thấy nương của Phương Uyển Chi mới thật sự là thật là củ cải trắng, bị con lợn trước mặt vây quanh, đến lúc sinh cũng sinh ra một Phương Uyển Chi đầu óc không được tốt. Cũng may trời nhìn được, không để cho nàng giống tướng mạo cha mình.
Hắn duỗi tay ra, ý bảo Phương Chính ngồi xuống, hời hợt nói:
"Thế nhân đều nói làm quan là công việc vô cùng béo bở, người ta đâu có biết bổng lộc của chúng ta một năm chỉ đủ ấm no. Hôm nay ngẫu nhiên gặp Phương lão bản, may mà có thể ăn một bữa ngon rồi."
Trên mặt là nụ cười cười hết sức hiền hòa, nhưng cũng khá là tùy ý, làm cho người ta cảm thấy không có khoảng cách.
Trong lòng Phương Chính giật nảy mình.
Hắn ta biết mình. Khuôn mặt mập mạp cũng vui vẻ rạng rỡ lên.
"Các lão nói đùa, mọi người đều biết lạc đà c.h.ế. t gầy còn hơn ngựa béo mà? Tiểu lão có ít bạc trong mắt ngài còn không bằng lông con trâu nữa."
Liên Dụ cũng cười theo:
"Lạc đà c.h.ế. t gầy đúng là hơn ngựa béo, nhưng mà lạc đà chỉ có da bọc xương, ăn không ngon bằng ngựa đâu. Phương lão bản cảm thấy ta nói đúng không?"
Đúng con khỉ!
Nhưng mà không đúng cũng phải nói là đúng.
Phương Chính khóc không ra nước mắt, lời đến miệng cũng không mở mồm được.
Cánh tay mập mạp vươn ra rót cho Liên Dụ một ly.
"Các lão nói phải, chỉ là ngài ăn lương thực cũng quý hơn chúng ta, tuy không sung túc nhưng cũng đủ dùng. Đâu giống như dân thường bọn ta, bữa đói bữa no, gặp tam tai lục họa thì đói c.h.ế. t cũng không biết chừng".
Nói như vậy, trong mắt cũng tràn đầy thê lương.
Liên Dụ tự mình gắp một miếng da gà vào trong chén hắn, thể hiện vẻ đồng tình, vừa ý bảo hắn dùng bữa, vừa gật đầu nói:
"Có ăn hay không khi thải ra cũng giống nhau cả thôi. Có người ăn ngon đi ra ngoài cũng bằng ba năm người. Có người ăn không đủ no cũng đi ngoài bằng sáu bảy người, đây đều là mệnh số. Ông có thể thông cảm ta không sung túc, ta vô cùng vui vẻ, có thể thấy được ông cũng hiểu lòng của ta."
Miếng da gà mắc ngay cổ họng Phương Chính, tự nhiên hắn lại ngửi thấy mùi vị phân gà.
Khuôn mặt đỏ bừng lên, không thể tin được mấy lời này lại từ một quan văn nhị phẩm.
Trạng nguyên Đại Yển năm hai mươi hai tuổi, là môn sinh đắc ý nhất của Lục thái phó dạy thái tử, vậy mà có thể nói thế à?
Đoán chừng Lục lão tiên sinh nghe được cũng bị hắn làm tức chết.
Người trước mặt không nói gì, nhưng lại giống như chuyện gì cũng đã nói hết. Phương Chính hiểu Liên Dụ không dễ đối phó, con mắt híp lại đảo một vòng, trực tiếp quỳ xuống đất, không dám vòng quanh nữa.
Nước mắt lưng tròng nói: "Các lão uyên bác, từ trước đến nay đều ở cảnh giới cao hơn phàm phu tục tử chúng ta. Tâm ngài như gương sáng, tất nhiên cũng biết tiểu nhân vì chuyện quan lương mấy ngày trước mà đến, chúng ta vốn chỉ mua bán nhỏ, có lời lãi gì, giờ ngay cả tôi tớ trong phủ cũng không nuôi nổi, Ngài mở chút ân đức, giúp lão với
". Ồ. Những lời này có vẻ giống với cha ruột của Phương Uyển Chi rồi. Nước mắt cứ như từ miệng giếng chảy ra, vô cùng dễ dàng. Liên Dụ tò mò cúi người tới gần ông, lẳng lặng quan sát thật kĩ."Ông còn đầy tớ à?
"Rồi sau đó lại cười cười."Thực hâm mộ ông đấy, trong phủ của chúng ta chỉ có ta và Bì Bì. Bây giờ nô tài cũng tăng giá rồi, người bình thường không dám nuôi đâu.
"Nói xong cũng không gọi lão đứng lên, mình lại gắp một miếng cá vừa ăn vừa nghiền ngẫm."Không gạt ông, hậu viện của ta cũng đói rồi."
Lần này nước mắt của Phương Chính không cách nào chảy được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!