Chương 126: Hết phiên ngoại

Làm mèo vài năm, Vương Thủ Tài vẫn cảm thấy mình là con mèo có dung nhan độc nhất vô nhị. Bởi vì nó béo, từ Vạn Lại Thôn cho tới kinh thành, tất cả các loại mèo hoang đều tự nhận không đánh lại nó, sau mấy lần đi tuần tra ban đêm, Vương Thủ Tài khinh thường khẳng định.

Nhưng mà trước đó không lâu, Vương tiểu gia gặp khó khăn đầu tiên trong đời. Nó bị con ch. ó lớn nhà Vương thị lang cách vách cắn.

Con chó săn này được Vương Thế Công nhặt trên đường về vài ngày trước, gầy đến da bọc xương mà vẫn có tư thế uy phong, cốt cách vô cùng cường hãn.

Lúc Vương thị lang nhặt nó về trông vô cùng vui vẻ, ôm tới hậu viện rồi thì quên luôn. Hôm đó Vương tiểu gia đi dò xét lãnh thổ của mình, nhảy từ đầu tường nhà mình đến đầu tường nhà khác, nhìn thấy con ch. ó sói này đang giành đồ ăn của một con mèo trắng nhỏ.

Con mèo trắng này rất đẹp, mắt màu lam nhạt, nhưng mà thân hình lại quá nhỏ, bị móng chó kia đẩy cho văng đi xa.

Chúng nó đang giành cái đầu xương cá còn dư lại.

TBC

Kể từ khi Vương tiểu gia được Liên Dụ ôm về nhà nuôi, với mấy thứ cơm thừa canh cặn này nó đều không đếm xỉa, từ trên tường cao nhìn xuống, nó vốn định xem náo nhiệt.

Nhưng mà lúc con mèo trắng ngoái đầu nhìn lại rồi đáng thương hét thảm một tiếng, trong nháy mắt đó nó lại bùng lên ý tưởng anh hùng cứu mỹ.

Cho nên, mọi chuyện hết sức thuận lý thành chương, một hồi chiến sự diễn ra lúc nửa đêm, cuối cùng mặt mèo của Thủ Tài Đại vương, móng vuốt mèo, đuôi mèo tất cả đều bị thương.

Khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi nhận được tin đuổi tới đại trạch Vương gia, Vương Thế Công đã sắp khóc thành mít ướt.

Ai mà không biết con mèo ú này là Liên đại nhân nuôi, ai mà không biết, Liên Dụ lòng dạ hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, hắn ôm con ch. ó nhà mình rơi nước mắt, chỉ thiếu đường lấy nồi ra hầm cách thủy để bồi tội.

Liên các lão xưa nay vẫn biết thanh danh mình không tốt, lười phải giải thích với người ngoài là mình không chấp nhặt với súc sinh.

Nhìn còn chó chỉ còn da bọc xương kia, hắn chỉ dặn dò Vương Thể Công phải nuôi cho tốt, nếu không nó không c.h.ế. t đói ở ngoài mà lại c.h.ế. t trong nhà đấy.

Vương Thế Công gật đầu như bằm tỏi.

Nhìn Vương Thủ Tài đang ủ rũ buồn bã trong lòng, Liên Dụ im lặng ôm nó vào ngực, hết sức đau lòng.

Viện sĩ Thái y viện Tào Lâm nhận được tin từ phủ Thượng thư, gót chân cũng không chạm đất, vội vàng ngồi kiệu chạy tới.

Vết thương của con mèo mập khá nghiêm trọng, nó nằm suy yếu trong lòng Liên các lão, không còn sức mà tức giận.

Tào Lâm đưa tay sờ sờ xương cốt rồi nói với Phương Uyển Chi:

"Thiếu phu nhân, xương của con mèo này bị gãy, hạ quan sẽ nối xương cho nó, người xem..."

Rồi sau đó liếc mắt nhìn Liên Dụ một cái, ý tứ rất rõ ràng. Người kia sẽ không đánh ta chứ?

Phương Uyển Chi gật đầu, ý là mình đã hiểu. Nàng tiến lên vài bước vỗ vỗ Liên Dụ.

"Gãy chân rồi, chàng đưa mèo cho Tào Lâm đi".

Liên Dụ cúi đầu nhìn con mèo mập nhà mình, hắn không nói gì, xoay người ngồi lên ghế bành, tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Thủ Tài meo meo kêu cực kì đáng thương, nhưng thực tế thì Tào Lâm còn không đụng vào nó. Chẳng qua con mèo này già mồm đã quen, đụng lông thôi cũng như đang xé nó vậy.

Tào Lâm vừa đưa tay lên, thấy Liên Dụ nhìn sang bên này, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có biểu cảm gì nhưng lại khiến ông sợ không dám động.

Phương Uyển Chi ho khan một tiếng, Liên Dụ liền xoay đầu về. Tào Lâm lại cầm lên, người kia lại nghiêng mắt nhìn, lại ho khan.

Cuối cùng Phương Uyển Chi nổi giận, nàng bước tới chỗ Liên Dụ, quát.

"Chàng đừng dọa hắn!!"

Xương gãy hết đau lòng thì có ích gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!