Thấy chiếc xe màu bạc của Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương hưng phấn nhảy dựng lên, ồn ào mở xe của cậu, bấm nút hạ mui xe, Phương Nguyệt Tầm sợ nhất điều đó! Chiếc xe này chạy trên đường rất chói mắt, nếu hạ mui xe xuống…….
Phương Nguyệt Tầm muốn Chu Dương kéo mui xe lên, nhưng Chu Dương rất hưng phấn cản bản không có nghe thấy!
Xin cậu đó, đừng làm chuyện gây sự chú ý nữa được không a?! Phương Nguyệt Tầm trong lòng đang nén giận thì chiếc xe đã nhanh như chớp phóng ra ngoài!
Cái này còn đáng sợ hơn bồi hắn đi mua đồ nữa!
Ban đầu Chu Dương còn thành thật chạy đúng phạm vi tốc độ cho phép, Phương Nguyệt Tầm không chịu được ánh mắt của mọi người xung quanh gần như đem đầu chui xuống gầm xe! Chờ đến khi Chu Dương xem hết các tính năng của xe thì….!
Phương Nguyệt Tầm còn muốn sống lâu hơn một chút xúc động hét lên.
"Tiểu, Tiểu Dương, cậu có thể chạy chậm lại một chút hay không."
"A ha ha…… Nghiện quá mức rồi! Long Nghiễn đại gia thật sự toàn mua đồ tốt, không được, ngày mai tôi muốn đổi xe!"
Nhìn người bên cạnh hưng phấn không thôi, Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể tự mình cầu phúc cho mình.
Mặc kệ là đường lớn hay đường nhỏ, mặc kệ là đèn đỏ hay đèn xanh, Chu Dương giống như đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ra sức chạy như bay, không bao lâu, Phương Nguyệt Tầm đang cầu nguyện cho mình khóc không ra nước mắt, phía sau đã có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo.
"Tiểu Dương, mau dừng lại, có cảnh sát đuổi theo! Mau dừng lại!"
"Cảnh sát, thật sự a!"
Trời ơi, cậu có thể hỏi Chu Dương một chút rằng cái vẻ mặt hưng phấn lúc này của hắn là sao hay không a? Dưới cái tình huống bị cảnh sát dí theo này thì phải khẩn trương và sợ hãi chứ? Tại sao hắn lại vui vẻ đến như vậy a?
"Tiểu Dương, sao cậu lại hưng phấn như thế? Mau dừng lại!"
"Nguyệt Tầm, cậu ngồi cho vững!" Trong ánh mắt loé ra một tia kỳ quái, Chu Dương lớn tiếng quát Phương Nguyệt Tầm rồi hung hăng giẫm lên chân ga!
….. Nghiên Mực, em không muốn vì tai nạn xe cộ mà rời khỏi anh a…. Phương Nguyệt Tầm gần như nổi điên lên.
Sau bốn mươi phút, từ trong xe cảnh sát bước ra ba người mang theo lửa giận ngút trời đi đến chỗ bọn họ.
Phương Nguyệt Tầm sắc mặt tái nhợt cho cái tên Chu Dương đang hô Đã quá kia một cước! Rồi sau đó, hai người bị áp giải lên xe cảnh sát!
Phương Nguyệt Tầm lần đầu tiên trong đời ngồi trên xe cảnh sát đã cảm thấy chính mình bị vấy bẩn!
"Uy, chúng ta đúng là siêu tốc a, hẳn phải làm đội trưởng đội cảnh sát giao thông a, tại sao lại tới nơi này?"
Chu Dương không có chút ăn năn hối cải nhìn cục cảnh sát trước mắt, vị cảnh sát sớm bị hắn chọc tức đến sắp chết kia nói cho hắn biết
"Đây chính là nơi sắp sửa giam cậu đó." Rồi lôi hai người bước vào.
Băng ghế nhỏ, bức tường xi măng, những khuôn mặt hung ác râu ria xồm xàm, đây chính là tưởng tượng của Phương Nguyệt Tầm về cục cánh sát, nhưng ai ngờ lại nhìn thấy cửa sổ sạch sẽ sáng ngời, môi trường cực kì trong lành, còn những con người ở đây cũng rất bình thường, cậu ngoan ngoãn ngồi trên một cái ghế thực sự rất thoải mái chờ đợi răn dạy.
Người thứ nhất bị răn dạy đương nhiên là Chu Dương, hắn tựa hồ cũng không thèm để ý đến hành vi phạm pháp của mình, hoàn toàn ăn ngay nói thật.
"Người bạn của tôi mới mua xe, tôi vui đến nổi cái gì cũng quên, chính là như vậy!"
Mắt thấy người cảnh sát bị hắn chọc tức đến nổi không thể nói nên lời, Phương Nguyệt Tầm vội vàng nhận lỗi. Cảnh sát đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, từ giáo huấn đến răn đe không biết lúc nào đã biến thành khắc khẩu, Chu Dương giống như mình đang bị oan uổng mà bất bình la hét ầm ĩ với cảnh sát, Phương Nguyệt Tầm ngay cả cơ hội chen vào cũng không có, lúc này, lại có thêm mấy người phạm tội bị áp giải vào, bên ngoài còn có âm thanh nháo nhào kêu la, nhất thời xung quanh trở nên lộn xộn.
"Đừng tưởng rằng là sao kim tôi sẽ thả cậu đi! Phạt tiền, tịch thu giấy phép lái xe! Giam xe một tháng! Tạm giam mười lăm ngày! Bắt người nhà của các cậu đến!" Cảnh sát đập bàn, ra quyết định xử phạt bọn họ.
Chu Dương cũng không yếu thế phản kích!
"Đừng nói ta là sao kim cái gì đó, nghe mà thấy phiền! Đòi tiền thì đưa ngươi tiền, tịch thu hay hủy giấp phép lái xe của tacũng được! Xe chính là của bạn ta, ngươi có lá gan giam xe thử coi! Ta đã sớm đi khỏi nhà, nếu ngươi có thể mời bọn họ lên, coi như ngươi có bản lĩnh!
Vượt quá tốc độ thì cùng lắm là phạt tiền thôi, đòi tiền thì cho ngươi tiền!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!