Chương 37: (Vô Đề)

Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng phía trước một tòa nhà, nam hài kéo tay Phương Nguyệt Tầm gần như chạy vào đó.

Sau khi thang máy dừng ở lầu mười bốn, Phương Nguyệt Tầm mới biết được nơi này chính là chỗ làm việc của Hàn Khôn.

Nàm hài kéo cậu vượt qua những người đang ngăn cản trực tiếp xông vào một căn phòng.

Bên trong văn phòng, Hàn Khôn đang cùng vài người khác thảo luận cái gì đó, vừa nhìn thấy tình nhân mới chia tay không bao lâu xông vào làm Hàn Khôn muốn phát hỏa, nhưng liền nhịn lại vì thấy theo phía sau là Phương Nguyệt Tầm.

"Nguyệt Tầm? Tại sao em lại đến đây?" Hàn Khôn kinh ngạc buông xấp giấy trong tay đi qua, không kịp đến trước mặt cậu đã bị ngăn cản. Hàn Khôn căm tức nhìn tình nhân mới chia tay, phất phất tay làm mọi người vội vàng ly khai phòng làm việc của hắn.

Hàn Khôn xoay người cầm điện thoại, không biết cùng ai nói cái gì rất nhanh liền cúp máy, sau đó hắn mỉm cười đi vòng qua người đang gây vướng bận đến trước mặt Phương Nguyệt Tầm.

"Đừng đứng nữa, lại đây ngồi."

Cảm giác nam hài bên người đang hừng hực lửa giận, Phương Nguyệt Tầm đành phải ngồi xuống.

Hàn........

"Không đúng, ngẫm lại xem nên gọi anh là gì?" Hàn Khôn mang ý cười nồng đậm nhìn Phương Nguyệt Tầm, còn người kia xem như không hề tồn tại.

Vân Diệp ca.... Miễn cho thêm phiền toái, Phương Nguyệt Tầm quyết định không để những chuyện như vậy làm lãng phí thời gian!

Cậu kêu Hàn Khôn một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Anh cùng cậu ta chia tay bởi vì tôi sao?"

"Không phải, không có em thì trước sau gì anh cũng chia tay với cậu ta, hoàn toàn bởi vì anh không thể chịu nỗi cậu ta suốt ngày nhìn anh giống như kẻ trộm."

Giống như bọn họ đang nói chuyện phiếm, Hàn Khôn thủy chung mỉm cười nhìn người trước mắt.

"Cậu nghe thấy chưa, kế tiếp chính là vấn đề của hai người, tôi đi đây." Phương Nguyệt Tầm giải quyết dứt khoát xong liền đứng dậy bước đi!

Nam hài đi ra phía trước, chặn lại đường đi của cậu!

"Ai nói cậu có thể đi? Xem tôi là đứa ngốc sao, loại lý do này mà nghĩ lừa được tôi sao? Hắn vì bảo vệ cậu nên mới nói như vậy."

"Nguyệt Tầm, em vừa mới đến, đừng nóng vội rời đi như thế, ngồi chơi một chút."

Nam hài không để cho mình thì thôi, tại sao Hàn Khôn cũng bắt chước ồn ào theo. Phương Nguyệt Tầm quay đầu lại nhìn hai người, thật không biết phải làm sao.

"Hàn, Vân Diệp ca, anh đừng náo loạn nữa.

Người yêu của anh ở trường học tôi tung lời đồn bậy bạ, còn đến chỗ làm việc tìm tôi, tôi đều có thể nhịn, hai người đến tột cùng vì cái gì lại chia tay, tôi không có tư cách để hỏi, nhưng mà, xin không cần liên lụy tới người khác được không?

Tôi đi học cảm thấy rất khó xử.Anh biết, chuyện phát sinh ở trường học anh đã sớm biết, anh làm việc luôn luôn ân oán rõ ràng, anh sẽ đòi lại công đạo cho em.

"Nói xong Hàn Khôn lạnh lùng liếc tình nhân cũ một cái. Mà Phương Nguyệt Tầm không có tâm tình để ý đến bộ mặt hoảng sợ của nam hài, cậu đi đến bên người Hàn Khôn, nghĩ nghĩ nói."Vân Diệp ca, cậu ta, cậu ta có ảnh chụp chúng ta, anh có thể giúp tôi lấy ảnh gốc về được không."

Hàn Khôn nhìn đôi mắt Phương Nguyệt Tầm, trong sáng, sạch sẽ đến nổi hắn không thể nhìn ra bất cứ thứ gì trong đó, Hàn Khôn không thể không tự nhắc nhở chính mình, người mà cậu yêu không phải hắn.

Nhưng hắn cũng không chấp nhận từ bỏ, tùy rằng làm chuyện cướp đao đoạt ái sẽ bị người đời oán giận, nhưng mà, vì Phương Nguyệt Tầm hắn nguyện ý ngoại lệ một lần.

"Em yên tâm, ảnh gốc hay phim gì đó anh đều có thể giúp em lấy lại, chỉ cần em muốn cái gì, anh cũng có thể cho em." Ánh mắt nôn nóng của Hàn Khôn không e dè nhìn Phương Nguyệt Tầm, cậu không còn là người ngây thơ trong tình cảm nữa, nên cậu hiểu được ánh mắt kia muốn nói cái gì.

Phương Nguyệt Tầm kích động cúi đầu, làm cho Hàn Khôn có chút ngoài ý muốn thấy trên mặt Phương Nguyệt Tầm mang theo biểu tình ngượng ngùng, bộ dáng ngược lại nhìn qua rất thống khổ...... Xem ra không phải thời điểm tốt a, Hàn Khôn âm thầm thở dài.

Người bị bỏ rơi đứng bên cạnh đã lâu, kém một chút bổ nhào lên dùng một cước đá văng Phương Nguyệt Tầm ra, rồi mới cắn chết Hàn Khôn!

Hắn vọt tới trước mặt Hàn Khôn vừa khóc vừa la to, Phương Nguyệt Tầm thật sự muốn rời đi, nhưng mà........ vừa mới xoay người lại bị Hàn Khôn nắm chặt tay không buông, Phương Nguyệt Tầm nén giận nghĩ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!