"Xin chào, còn nhớ tôi không?"
Bỗng nhiên có người nói chuyện, thiếu niên sửng sốt một chút rồi lập tức đôi mắt đen lóe sáng nhìn hắn trả lời.
"A, anh là cái người quăng thuốc lá lung tung!"
Đổng Thiên Phi nở nụ cười.
"Cậu ở nơi này tìm việc làm gia sư dạy kèm sao, có thể kiếm chỗ nói chuyện một chút không."
Trong tiệm cà phê, Đổng Thiên Phi mỉm cười nhìn người thiếu niên không hề có một chút đề phòng ngồi ở phía đối diện.
"Tôi tên Đổng Thiên Phi, còn cậu?"
Phương Nguyệt Tầm.
Nguyệt Tầm?
"A, Nguyệt là ánh trăng, Tầm là tìm kiếm."
Đổng Thiên Phi ý cười càng đậm.
"Như vậy, Phương Nguyệt Tầm, tôi muốn mời cậu đi làm một công việc."
Biểu tình của Phương Nguyệt Tầm dường như rất nghi hoặc, cứ tưởng người nam nhân trước mắt này đang nói đùa! Nhưng mà, nhìn vẻ mặt hắn lại rất nghiêm túc, thậm chí ngay cả giấy chứng minh, giấy phép lái xe hắn đều lấy hết ra.
Mặc kệ ra sao Phương Nguyệt Tầm vẫn nhìn Đổng Thiên Phi nở nụ cười.
"Tôi biết anh không phải người xấu, nhưng mà, anh nói cho tôi nghe công việc đó như thế nào."
"Cực kì đơn giản, chỉ làm một ít việc nhà mà thôi. Giống như đang ở nhà mình."
"Cho dù thật như anh nói thì.... tại sao lại tìm tôi? Tôi đang là học sinh, mà giới tình còn là nam. Loại công việc bình thường như vậy thích hợp với những nữ nhân ở độ tuổi ba mươi bốn mươi hơn chứ?"
"Chính bởi vì cậu đang là học sinh, hơn nữa là nam học sinh, tôi mới có thể mời cậu đến làm. Người bạn này của tôi có chút bất thường, đặc biệt về phương diện văn hóa giao tiếp. Đến nỗi tới bây giờ vẫn còn độc thân, cho nên cảm thấy nếu trong nhà có người khác phái thật bất tiện.
Trên cơ bản thì thời gian ban ngày là của cậu, chỉ cần buổi tối khi hắn tan ca về mới phải làm việc thôi. Ở nhà hắn cậu sẽ được ở riêng một phòng, muốn ra ngoài chơi cũng rất thoải mái.Chờ một chút, cái kia..... Đổng tiên sinh, tôi chỉ là lợi dụng khoảng thời gian nghỉ hè để đi làm công, một tháng sau tôi sẽ đi học.Vậy thì chỉ cần làm một tháng là được.Tôi vẫn còn chưa đáp ứng đâu!Tiền lương cậu muốn bao nhiêu?Anh không cần tự tiện quyết định như thế được không?Như vậy cậu thấy có vừa lòng không?
"Nhìn con số Đổng Thiên Phi viết trên tờ giấy, thiếu niên có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Đổng Thiên Phi thấy thiếu niên này rõ ràng đang động tâm, như vậy......"Trừ cậu ra tôi căn bản không thể kiếm được người nào khác có đủ điều kiện như thế, lần đầu tiên gặp liền biết cậu là một đứa nhỏ rất ngoan.Tôi đã mười bảy tuổi, không phải đứa nhỏ!
"Đôi mắt thiếu niên thật to tràn ngập tính trẻ con quật cường, thật đáng yêu."Thực xin lỗi, có thể giúp tôi được không?"
Đổng Thiên Phi chưa bao giờ nở nụ cười đầy cầu xin như vậy đối với bất luận kẻ nào khác, nhưng người thiếu niên trước mắt này tuy mới gặp qua hai lần, đã làm cho Đổng Thiên Phi thật sự cảm thấy rất thích.
* * *
Phương Nguyệt Tầm ngồi trên ghế đem hàm dưới miễn cưỡng đặt trên mặt bàn. Cái miệng nhai chocolate nhóp nhép, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần dán trên bàn, biểu tình ngây ngô phiền não – tóm lại, chính là đáng yêu a, đáng yêu!
"Nguyệt Tầm, đang nghĩ cái gì mà ngẩn người?"
Thanh mai trúc mã của Phong Nguyệt Tầm là Vương Đoạt vừa mới đi mua nước ngọt về, ngồi xuống kế bên người Phương Nguyệt Tầm.
Vương Đoạt cùng Phương Nguyệt Tầm bằng tuổi với nhau, nhưng tướng mạo bên ngoài của Vương Đoạt quả thực giống như anh hai của cậu hơn. Mái tóc nâu trời sinh mang một chút quyến rũ tự nhiên, bên tai trái có xỏ ba cái bông tai.
Rất khác với Phương Nguyệt Tầm, Vương Đoạt thoạt nhìn là một mỹ nam tử mang hơi thở phong lưu.
Phương Nguyệt Tầm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang chiếu sáng cái lỗ tai của Vương Đoạt, cậu vẫn muốn hỏi hắn vài vấn đề như
"Có đau không? Lúc ngủ bông tai không gây vướng bận gì sao? Kim loại này sẽ không bị rỉ sét chứ?". Bất quá, hiện tại cậu không có tâm tình để trêu ghẹo hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!